[Đm/Edit/Hoàn] Khi Nam Phụ Si Tình Đè Luôn Công Chính – An Tắc – Chương 24: Giao dịch tiền sắc – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Edit/Hoàn] Khi Nam Phụ Si Tình Đè Luôn Công Chính – An Tắc - Chương 24: Giao dịch tiền sắc

Editor: Lily

Chiến thần đu idol Tịch Lãnh, ngược lại vô cùng bình tĩnh.

Cậu chỉ bồn chồn về xúc cảm khi tiếp xúc cơ thể.

Lần cuối cùng cậu nắm tay người khác là khi cậu sáu tuổi.

Mẹ dắt tay cậu, khi còn nhỏ mỗi lần đi ra ngoài, ở những nơi đông người, khi qua đường thì mẹ thỉnh thoảng sẽ nắm tay cậu, đề phòng cậu bị lạc.

Nhưng cậu vốn dĩ trầm tính im lặng ngoan ngoãn, hiểu chuyện sớm, mẹ rất yên tâm về cậu nên phần lớn thời gian đều để cậu tự đi một mình.

Còn lại, hầu hết những lần tiếp xúc cơ thể trong ký ức của cậu, là những trận đòn roi bạo lực.

Không hề quen thuộc, không hề thoải mái, cùng với sự bài xích đối với việc tiếp xúc cơ thể, khiến lòng bàn tay Tịch Lãnh rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu, cậu không biết Mẫn Trí có cảm nhận được không.

Con đường tìm đến giá sách dường như bị kéo dài vô tận, dài lê thê.

\”Tìm thấy rồi!\”

Cho đến khi giọng nói vui mừng của Kiều Kiều phá vỡ dòng thời gian kỳ lạ.

Bàn tay đan vào nhau tự nhiên buông ra, Tịch Lãnh thở phào nhẹ nhõm, đi tìm những chữ được sơn bằng sơn dạ quang trên giá sách.

Lần này cũng là ba chữ: Qua, Sẽ, Đi.

\”Sẽ qua đi.\” Tịch Lãnh sắp xếp lại ba chữ, hơi ngẩng đầu lên, \”Câu trả lời là… Đêm Tối Cũng Sẽ Qua Đi.\”

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy — Cạch!

Tầm nhìn bất ngờ được khôi phục lại, mọi người đều theo bản năng nheo mắt.

\”Bóng tối sẽ qua đi?\” Kiều Kiều nhăn mặt, giơ hai tay che mắt, \”Ý gì vậy? Chắc không phải là ý bật đèn lên đâu nhỉ? Vậy thì quá đơn giản rồi. Bây giờ cũng không thấy gợi ý nào khác cả.\”

\”Ừm.\” Tịch Lãnh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, \”Vừa nãy các cô các chú đã phàn nàn \’lại mất điện rồi\’, ở đây chắc thường xuyên mất điện. Cho dù bây giờ có điện trở lại, cũng chỉ là tạm thời, đêm tối vẫn chưa thực sự qua đi.\”

Mẫn Trí nhận ra điều gì đó, hỏi: \”Phòng mật thất hôm nay, chắc có liên quan đến cầu thang piano tối qua chứ? Đêm tối cũng sẽ qua đi, hy vọng rồi sẽ đến, đại khái là ý đó.\”

Tịch Lãnh tránh ánh mắt của anh, chậm rãi \”ừm\” một tiếng, khi nhìn quanh thì đột nhiên sững người.

Kiều Kiều nhìn theo hướng mắt cậu, chính là một bức tranh treo trên tường, bức tranh này quá nổi tiếng, ngay cả cô là sinh viên khoa học tự nhiên cũng có thể dễ dàng gọi tên: \”Bức tranh đó có phải là… Đêm Đầy Sao của Van Gogh không? \’Đêm tối\’ có phải là phép ẩn dụ không, ví dụ như, chỉ một bức tranh liên quan đến đêm tối?\”

\”Nhưng đêm tối không phải nên chỉ những thứ không tốt đẹp sao?\” Kiều Kiều lại quay đầu phủ nhận suy đoán của mình, lẩm bẩm, \”Em thấy bức tranh này đẹp mà.\”

Nhưng trong phòng hoạt động cũng không còn thứ gì khác liên quan đến \”đêm tối\”, mọi người chỉ có thể trước tiên đi tìm hiểu bức tranh này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.