Editor: Lily
Tịch Lãnh lại nói thêm vài câu, thu hút sự chú ý của ông lão, rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Mẫn Trí bên cạnh.
\”…Đâu thể nào cứ để mình em nói mãi được chứ?\”
Từ trạng thái lâng lâng trở lại mặt đất, Mẫn Trí nghĩ có lẽ Tịch Lãnh đang lo lắng về thời lượng lên hình của mình .
\”Tôi không thiếu mấy thứ này.\” Mẫn Trí tỏ ra hào phóng, \”Cậu làm gì làm đi.\”
Số lời Tịch Lãnh nói hôm nay đã bằng cả tháng trước cộng lại, năng lượng giao tiếp của cậu đã cạn kiệt.
Thế là cậu tìm cớ: \”Em không biết nên hỏi gì nữa… Lỡ hỏi sai một câu, ông ấy lại bắt đầu nổi điên thì sao?\”
Đúng lúc Chu Minh Lãng cũng bảo cậu nhờ Mẫn Trí giúp đỡ, giờ thì bắt đầu công việc thứ hai, vừa để cái miệng nghỉ giải lao, vừa giúp thần tượng xây dựng hình tượng cưng fan.
Vài câu nói đơn giản thôi mà lại vô tình khiến tâm trạng Mẫn Trí tốt hơn hẳn, hầu như không có người đàn ông nào lại không thích cảm giác được người khác nhờ vả, dựa dẫm.
Mẫn Trí liền thay thế vị trí của Tịch Lãnh, xù lông xinh đẹp trước mặt ông lão, khá lễ phép hỏi: \”Ông sống ở đây bao lâu rồi ạ?\”
Ông lão cau mày, gãi đầu bối rối: \”…Ba năm? Bốn năm? Hay năm năm?\”
Dù là ba, bốn hay năm năm thì cũng đủ lâu rồi, thậm chí ông ta có thể là người chứng kiến sự việc của Phi Phi và Hiểu Á.
Dù sao thì những NPC này cũng phải cung cấp thông tin cho họ, Mẫn Trí bèn hỏi thẳng: \”Ông có biết Phi Phi và Hiểu Á không?\”
Vẻ mặt người già nhàn nhã bỗng nhiên thay đổi, sợ hãi nhìn quanh bốn phía, hồi lâu mới định thần lại: \”Tụi… tụi bây sao biết? Hai đứa đó… không, không phải trẻ con, là ác quỷ!\”
\”Sao lại nói vậy? Bởi vì họ đã giết người sao?\”
\”Những đứa đó nhỏ như vậy mà sợ dữ lắm..\” Ông lão lắc đầu lia lịa, \”Tụi bây tưởng tượng nổi không? Một đứa giết cha, một đứa giết bạn trai nó!\”
Tịch Lãnh khẽ cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
Mẫn Trí hỏi: \”Là Hiểu Á giết cha cô bé?\”
Ông lão lại lắc đầu: \”Là đứa kia kìa…\”
\”Phi Phi? Nhưng cha cô bé vẫn còn sống, vẫn đang tìm cô bé.\” Mẫn Trí chậm rãi hỏi tiếp, \”Rốt cuộc, cô bé đó đã giết ai?\”
Ông lão dửng dưng, xua tay: \”Cái đó thì ông không biết, dù sao cũng là cha nó, một đứa con gái mà lại…\”
Ông lão này rõ ràng chỉ biết một nửa sự thật, không chắc chắn, cũng không biết rằng vài câu nói bâng quơ của mình đã trở thành chất xúc tác cho những lời đồn đại.
\”Hiểu Á giết bạn trai…\” Mẫn Trí tiếp tục hỏi, \”Cô bé là học sinh cấp ba, vậy người đó là bạn học của cô ấy sao?\”
\”Đúng rồi đó.\” Ông lão nói, \”Nghe nói đó là một trường quý tộc, rất giỏi. Con bé Hiểu Á học giỏi, thi vào đó bằng học bổng toàn phần và trợ cấp. Còn cậu nhóc kia, hình như nhà rất giàu. Bây nói xem, con bé này rõ ràng có thể học hành tử tế, tự kiếm tiền, sao lại nghĩ đến việc đi đường tắt chứ? Yêu sớm thì thôi, vậy mà còn… Haiz. Bốc đồng là ma quỷ!\”