[Đm/Edit/Hoàn] Khi Nam Phụ Si Tình Đè Luôn Công Chính – An Tắc – Chương 22: Phòng bệnh đặc biệt – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Edit/Hoàn] Khi Nam Phụ Si Tình Đè Luôn Công Chính – An Tắc - Chương 22: Phòng bệnh đặc biệt

Editor: Lily

Trên hai tay của Tịch Lãnh, một bên là vỏ kẹo nhựa, một bên là viên kẹo bạc hà đã bóc vỏ.

Không ai nhận ra, cậu đưa ra vỏ kẹo, nhưng đến khi đưa đến miệng Mẫn Trí lại biến thành viên kẹo bạc hà ngọt ngào.

Cậu nghĩ, Mẫn Trí cũng có thể ăn vỏ kẹo rồi tìm cơ hội nhổ đi, nhưng với tính cách của Mẫn Trí, rất có thể anh sẽ không chịu hợp tác; nếu đưa tay không, cậu không chắc Mẫn Trí có thể hiểu ý mình, giả vờ ăn vỏ kẹo hay không.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu đã đổi kẹo giữa chừng.

Mẫn Trí ngậm viên kẹo bạc hà vào miệng theo ý cậu, chỉ là, Mẫn Trí thè lưỡi ra đón lấy, cậu hoàn toàn không phòng bị, chỉ cảm thấy đầu lưỡi ướt át lướt qua lòng bàn tay.

Một dòng điện đột ngột chạy từ vùng da đó lan ra khắp cơ thể, tê dại, vật cứng hình tròn kẹp giữa lòng bàn tay khô ráo và đầu lưỡi ẩm ướt, cậu có một thoáng mất phương hướng, thậm chí không biết thứ đó rốt cuộc là kẹo bạc hà hay là khuyên lưỡi.

Còn đôi mắt ấy, như vực sâu thăm thẳm, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Dưới tròng đen là một đường trắng, mắt hai mí hẹp mà sâu, khiến ánh mắt ấy sâu thẳm lạ thường, như một tấm lưới không thể trốn thoát.

Biểu cảm và động tác của Tịch Lãnh khựng lại vài giây.

Giống như một người máy được khởi động lại, cậu không kiểm tra độ ẩm ướt trên lòng bàn ta mà cậu cũng không nói một lời, như chưa có chuyện gì xảy ra mà đưa tay ra sau lưng.

Còn bác sĩ và y tá ở cửa thì đứng ngay ngắn, há hốc mồm, thấy Mẫn Trí má phồng lên một lúc lâu, cứ tưởng anh thật sự liều lĩnh ăn cả bao nhựa.

Vẫn là bác sĩ Giả giàu kinh nghiệm phản ứng lại trước, nhắc nhở y tá xóa bỏ mục \”điều trị đặc biệt\” trên sổ bệnh án.

Thành công rồi.

Tịch Lãnh thở phào nhẹ nhõm.

Lần kiểm tra phòng bệnh tiếp theo là sau hai giờ nữa, không cần phải lo lắng. Bây giờ là thời gian cho \”sinh hoạt giải trí\”.

Tịch Lãnh không quay đầu nhìn Mẫn Trí, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín rồi chờ đợi, không lâu sau, nam y tá lực lưỡng canh giữ ở cửa quay người lại, từ ô kính trên cửa nhìn ra ngoài khiến da đầu họ tê dại, rồi khoá cửa đã được mở.

Số 872 nóng lòng muốn thử, như được đại xá, là người đầu tiên lao ra ngoài.

Xác nhận không có nguy hiểm, hai người còn lại cũng nối gót theo sau.

Đi qua một hành lang, đến một không gian mở rộng rãi, những tủ sách cao vút phân chia thành các khu vực khác nhau, khu vực tivi, khu vực cờ tướng, còn có phòng trà, phòng bóng bàn, v.v., các loại hình hoạt động rất phong phú.

Trong phòng sinh hoạt cũng có vài bệnh nhân mặc áo bệnh nhân màu xanh trắng, nam nữ già trẻ, đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

Phòng sinh hoạt lúc này trông thật yên bình.

Trên hành lang lại mở ra hai cánh cửa, Tịch Lãnh nghe thấy tiếng bước chân, chỉ thấy Lạc Gia Ngôn và Kiều Kiều cùng nhau đi tới, Tưởng Tụng Nam thì lững thững đi phía sau, sắc mặt rất khó ở, có lẽ hắn ta chính là người bị lẻ loi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.