Editor: Lily
Chàng trai trẻ cúi đầu, vành mũ bóng chày che khuất gần hết khuôn mặt, chỉ còn lại một bóng hình mờ ảo với bờ vai rộng và đôi chân dài miên man.
Cậu theo thói quen đưa tay lên cổ họng, như thể muốn xác nhận sự tồn tại của chính mình. Đầu ngón tay bị chặn lại bởi lớp vải dày của chiếc áo khoác, cảm nhận được hơi ấm và mạch đập phập phồng bên dưới, cảm giác sống động và chân thực.
Đôi mắt màu nâu trà ánh lên tia sáng khi cậu nhìn về phía cửa sổ lớn, chậm rãi đảo mắt, cuối cùng cũng nhận ra chiếc áo khoác trắng trên người. Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đó là chiếc áo của cậu ba năm trước, giờ trông vẫn còn rất mới.
Trên ngực Tịch Lãnh đeo một chiếc máy ảnh DSLR* màu đen mà cậu thuê, để giúp Lạc Gia Ngôn đu idol. Năng khiếu nghệ thuật của cậu thể hiện rõ qua những bức ảnh, và trong tương lai, cậu sẽ trở thành một fansite nổi tiếng nhưng khiêm tốn của Mẫn Trí.
(*DSLR: Digital single-lens reflex )
Cậu quá tận tâm với việc đu idol, nhưng lại không muốn Lạc Gia Ngôn phát hiện ra sự cống hiến của mình. Cậu giả làm fan đến mức tự lừa bản thân sắp tin tới nơi, khiến Lạc Gia Ngôn luôn nghĩ cậu là \”đồng bọn\”, nhờ vậy mà Lạc Gia Ngôn không có gánh nặng tâm lý khi nhờ vả cậu.
Ký ức ba năm trước ùa về, rõ đến từng chi tiết. Cậu nhớ rõ mọi thứ liên quan đến Lạc Gia Ngôn…
… kể cả cuốn tiểu thuyết đáng ghét kia.
Ấn tay lên thái dương đang giật giật, Tịch Lãnh ngẩng đầu nhìn đám đông hỗn loạn.
\”Mẫn Thần! Mẫn Thần ra chưa?\”
\”Có ai thấy Mẫn thần không?\”
\”Ai là Mẫn Thần?\”
\”Mẫn Thần đâu rồi? Sao tôi không thấy…\”
(Đọc truyện tại liligarden8.wordpress.com)
Cảnh tượng hỗn loạn này do nam nghệ sĩ hàng đầu Mẫn Trí gây ra.
Tịch Lãnh nhớ mang máng, kiếp trước cậu cũng chen chúc trong đám đông này, bị nhân viên của Mẫn Trí lùa từ đầu sân bay đến cuối sân bay, rồi lại đuổi theo xuống bãi đậu xe ngầm, mệt đến thở không ra hơi, cuối cùng chỉ nhìn thấy lờ mờ gáy của Mẫn Trí qua cửa kính xe.
Nghèo rớt mồng tơi, lúc nào cũng nay đây mai đó làm thuê, vậy mà vẫn không quản ngại vất vả giúp người mình thầm thương trộm nhớ đu idol, đúng là đồ ngu.
Ai thích làm thì làm, cậu không làm nữa.
Cậu quay người bỏ đi không chút lưu luyến, thò tay vào túi tắt chế độ rung, chẳng buồn xem tin nhắn mới của Lạc Gia Ngôn.
Mặt mũi nhớp nháp mồ hôi, đầu vẫn nóng ran, cậu rất cần nước lạnh để hạ nhiệt và tỉnh táo lại. Đôi chân vẫn còn cảm giác bồng bềnh, cậu cố tình bước chậm rãi để tránh bị người khác phát hiện ra mình đang đi lảo đảo, cũng không muốn nhận được những lời quan tâm kiểu như \”Cậu ổn chứ?\”.
Tuy nhiên, người ở phía bên kia bức tường cũng nhạy bén không kém. Cậu vừa quay người, đã bị một cánh tay mạnh mẽ vòng qua cổ, lôi thẳng vào nhà vệ sinh.