Editor: Lily
\”Nhiệm vụ camera ẩn tất nhiên là có thưởng rồi!\” Thịnh Tiêu nghiêm túc dạy dỗ vị khách mời \”tài tử\” này, \”Càng nhiều cảnh quay, càng nhiều thời gian xuất hiện trước mặt khán giả, đó chính là lưu lượng, mà lưu lượng thì đồng nghĩa với tiền.\”
Câu nói cuối cùng đã thành công đánh trúng tâm lý của Tịch Lãnh, cậu sảng khoái đáp ứng: \”Được, tôi phải làm thế nào?\”
Tịch Lãnh nhận được một chiếc camera mini.
Camera ẩn trong các chương trình tạp kỹ là một hình thức gây cười thường được sử dụng. Quay lén khi nghệ sĩ không hề hay biết, nhằm thu được phản ứng chân thật nhất của họ. Tất nhiên trò đùa này sẽ không quá lố, tệ lắm thì có thể cắt bỏ trong hậu kỳ, việc thông báo trước kịch bản rồi diễn xuất cũng thường xuyên xảy ra.
Lén giấu chiếc camera mini trên người là một việc nằm ngoài kiến thức của Tịch Lãnh, loay hoay cả buổi trời vẫn chưa xong thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cậu không tắt camera, trước tiên bỏ vào túi, khoác thêm một chiếc áo sơ mi lên vai, phần tay áo dài thắt nút che khuất phần cổ phía trước, sau đó mới đi mở cửa.
Ngoài dự đoán, vị khách không mời mà đến là Tưởng Tụng Nam.
Người đàn ông với mái tóc vuốt ngược toát lên vẻ sắc sảo, đôi mắt nguy hiểm như chim ưng nhìn chằm chằm vào cậu.
\”Anh có việc gì sao?\” Tịch Lãnh bình tĩnh hỏi.
Thái độ đó cứ như xem đối phương là hàng xóm không thân, chứ không phải là một ngôi sao lớn khó với tới.
Tưởng Tụng Nam tự nhiên cảm thấy khó thở, cau mày, tặc lưỡi nói: \”Cậu tham gia Mật Thất Vô Hạn, chắc là được Mẫn Trí chỉ thị chứ gì? Ý tôi là, chính thằng đó mời cậu, để cậu phối hợp với hắn tạo dựng hình tượng chiều fan, giúp hắn tẩy trắng.\”
Đôi mắt màu nâu trà trầm tĩnh của Tịch Lãnh không hề gợn sóng, không thể hiện chút cảm xúc nào.
Câu đầu tiên là cơ hội thăm dò tốt nhất, nhưng Tưởng Tụng Nam lại không thu hoạch được gì, nhất thời nghẹn lời, đành nói thẳng: \”Cậu lấy bao nhiêu? Tôi cho cậu gấp đôi.\”
Tịch Lãnh: \”… Hửm?\”
Tưởng Tụng Nam nắm bắt được sự thay đổi trong biểu cảm mà hắn ta mong đợi, sự lạnh nhạt kéo dài bỗng chốc chuyển thành động lực mạnh mẽ, liền tuôn ra hết những lời trong lòng: \”Rất đơn giản, tôi không yêu cầu cậu vi phạm hợp đồng với hắn, cậu chỉ cần giả vờ ngốc nghếch trong chương trình, cản trở hắn. Hắn ta rất dễ bị chọc giận. Đợi chương trình phát sóng xong, cậu lại đăng một bài Weibo, ám chỉ rằng đã thất vọng về hắn và bỏ theo dõi là được.\”
Nhưng phản ứng của Tịch Lãnh lại là những lời kín kẽ không chút sơ hở: \”Vậy sao?\”
Tưởng Tụng Nam bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, sắc mặt hơi thay đổi: \”Cậu đang ghi âm?\”
Khi chất \”tài tử\” của đối phương đã chiếm ưu thế trong suy nghĩ của Tưởng Tụng Nam, cộng thêm vẻ ngoài lạnh lùng dễ gây hiểu lầm kia, khiến những người không hiểu Tịch Lãnh sẽ nảy sinh ảo tưởng không thực tế – cho rằng mình không thể lay chuyển được cậu, có thể chỉ là vì chưa đưa ra đủ lợi ích.