Editor: Lily
Trong góc, Hàn Do mang dấu tay đỏ ửng trên mặt, tức giận bỏ đi.
Lạc Gia Ngôn vừa rồi nhất thời xúc động, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, cậu ta không thể đắc tội với nhà họ Hàn, không biết nên xử lý thế nào.
\”Đúng rồi… A Chiêu?\”
Nghĩ đến Tịch Lãnh, Lạc Gia Ngôn bừng tỉnh, nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng Tịch Lãnh đâu, lo lắng chạy vòng quanh sàn nhảy đông nghịt người, cuống cuồng như ruồi mất đầu.
Kiều Dữ Sâm cũng mất dấu bạn mình, điện thoại nhận được một tin nhắn.
Mẫn Trí: 【Đừng quên chuyện mới nói đấy】
Chắc là muốn hắn xử lý Hàn Do.
Kiều Dữ Sâm \”chậc\” một tiếng, lúc bất đắc dĩ, đôi mắt cáo mang theo ý cười lộ ra vẻ tinh ranh. Hắn lắc đầu, sợi dây chuyền vàng mỏng manh cọ nhẹ vào má, đôi giày da bóng loáng bước ra, định xuống lầu xem tình hình.
Đêm đã khuya, Kiều Dữ Sâm đi đến cửa ra vào nhìn ra ngoài, tìm kiếm bóng dáng Hàn Do.
Lạc Gia Ngôn xuống lầu tìm người thì đụng phải hắn, bước chân vội vàng dừng lại đột ngột: \”… Kiều, thầy Kiều?\”
\”Không phải đã nói với cậu rồi sao, gọi tôi là Jackson được rồi.\” Kiều Dữ Sâm mỉm cười nhìn lại, \”Nếu không, tôi sẽ phải gọi cậu là thầy Lạc đấy.\”
Lạc Gia Ngôn ngượng ngùng mím môi, gượng cười \”Ừm\” một tiếng, rồi lại nói: \”Cảm ơn anh vì món quà.\”
\”Không có gì.\” Trước mặt những bạn nhỏ chưa thể coi là con mồi, Kiều Dữ Sâm hoàn toàn là bộ dạng chính nhân quân tử đĩnh đạc, cặp kính càng làm tăng thêm vẻ nho nhã, quý ông.
Hắn lại nhìn ra ngoài cửa, thuận miệng hỏi: \”Đúng rồi, người đó là cậu ấm nhà họ Hàn phải không?\”
Lạc Gia Ngôn lộ vẻ khó xử: \”À, dạ…\”
Kiều Dữ Sâm phong độ nhẹ nhàng, khéo léo an ủi cậu ta: \”Ừm, cậu về trước đi. Để tôi xử lý là được.\”
Tất nhiên hắn là người ghét phiền phức, làm theo lời của Mẫn Trí đều là vì tình nghĩa của hai người, và sự kính trọng đối với gia thế của Mẫn Trí. Tuy nhiên, nhân tiện bán cho cậu nhóc này một ân huệ trong lúc giải quyết phiền phức, cảm giác cũng không tệ.
Lạc Gia Ngôn không hiểu những quanh co trong đó, chỉ nghĩ Kiều Dữ Sâm là vì mình mà ra mặt, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhất thời càng đỏ hơn, giọng nói mang theo âm mũi nặng nề: \”Nhưng mà…\”
\”Không có nhưng nhị gì hết.\” Kiều Dữ Sâm mỉm cười dịu dàng cắt ngang, \”Cần tôi gọi xe cho cậu không? Hay là, cậu cần tôi đưa cậu về nhà?\”
\”Không cần không cần!!\” Lạc Gia Ngôn như con thỏ bị giật mình nhảy lùi về phía sau, đành phải nhận lấy ân tình này, \”Vậy, vậy em đi trước, cảm ơn…\”
Kiều Dữ Sâm mỉm cười nhìn cậu ta rời đi, lười biếng khoanh tay, dựa vào cửa ra vào.
Lúc này mới thấy, hắn không debut là nghệ sĩ quả thật rất tiện.