Editor: Lily
Có người đến tìm Lạc Gia Ngôn, nói chuyện khá thân mật. Tịch Lãnh không có hứng thú tìm hiểu thân phận người bạn mới của Lạc Gia Ngôn, tự giác tránh đi rồi trở lại tầng hai.
Ánh đèn mờ ảo lay động trong quán bar, những chàng trai cô gái trẻ tuổi cầm ly rượu, lắc lư theo điệu nhạc, thân thể quấn quýt, đắm chìm trong âm nhạc mê hoặc và tiếng cười nói rộn ràng.
Tịch Lãnh như một bóng xám mờ nhạt, lặng lẽ di chuyển giữa đám đông.
Tám giờ tối, sân khấu hình tròn sáng lên một vòng đèn, ca sĩ của quán bar ôm cây đàn guitar điện bước lên, những sợi dây điện kéo lê như những dây dẫn lửa, đốt cháy đám đông bên dưới. Theo bước chân anh ta, tiếng cười, tiếng reo hò, tiếng vỗ tay đan xen vào nhau, náo nhiệt vô cùng.
Tịch Lãnh tựa vào tường, như một người ngoài cuộc của thế giới náo nhiệt này.
Ca sĩ chào hỏi mọi người, chỉnh lại vị trí micro rồi cất giọng hát.
Bản nhạc đầu tiên là một bản R&B tiếng Anh êm dịu, tình cảm, hòa quyện với ánh đèn vàng ấm áp như những gợn sóng lăn tăn, gương mặt ca sĩ dịu dàng, không khí mơ màng và lãng mạn.
Sau khi rời khỏi căn nhà đó, Tịch Lãnh vẫn luôn bị ác mộng đeo bám, đêm nào cũng không ngủ được. Đau khổ đến cùng cực, cậu buộc phải tìm đến bác sĩ tâm lý, tiêu tốn hết mấy nghìn tiền tiết kiệm.
Cậu làm hết bài kiểm tra tâm lý này đến bài kiểm tra tâm lý khác, uống hết đống thuốc này đến đống thuốc khác, nhưng tiếc là chỉ chữa được phần ngọn chứ không trị được tận gốc. Bác sĩ cũng khuyên cậu nên dùng nghệ thuật để giải tỏa những cảm xúc bị dồn nén, cũng có thể nghe nhạc thư giãn, đặc biệt là âm nhạc, điều này sẽ giúp giảm bớt các triệu chứng ù tai và ảo giác của cậu.
Thế nhưng, liệu pháp âm nhạc khoa học lại hoàn toàn không có tác dụng với cậu.
Khuôn mặt hốc hác của cậu khuất sau mái tóc đen rối bù, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào những hoa văn ảo giác trên mặt đất, đôi vai gầy guộc bị đè nặng bởi cảm xúc không tên.
Cậu nói: \”Càng nghe những bản nhạc đó, tôi càng cảm thấy mình bệnh nặng, hết cứu rồi.\”
Kết quả là, bác sĩ chuyên khoa cũng bó tay, chỉ biết thở dài, tăng liều thuốc, rồi lại thở dài.
Bản nhạc guitar du dương kết thúc, trong khoảng lặng ngắn ngủi, Tịch Lãnh thoát khỏi hồi ức, thấy có người bước lên sân khấu, hình như là người cậu đã gặp ở khu ghế ngồi lúc nãy, một trong những người bạn của Lạc Gia Ngôn. Anh ta cúi đầu nói nhỏ với ca sĩ thường trú, có lẽ là đang gọi bài hát.
Sau khi hai người bàn bạc xong, phần đệm nhạc tiếp theo thay đổi hoàn toàn so với giai điệu nhẹ nhàng ban đầu, đèn laser được bật lên, màu xanh, đỏ, tím, ánh sáng huyền ảo đan xen, tạo nên ảo ảnh lập loè.
Ca sĩ trầm lặng bỗng nhiên nhảy lên, trong tiếng nhạc dạo sôi động, anh ta giơ tay lên cao, khuấy động cảm xúc của khán giả, tiếng reo hò như sóng triều dâng cao, từng đợt từng đợt. Lúc này, ca sĩ cúi người xuống, cơ thể lắc lư theo nhịp điệu, ngón tay linh hoạt gảy dây đàn.