[Đm/Edit/Hoàn] Khi Nam Phụ Si Tình Đè Luôn Công Chính – An Tắc – Chương 1: Nam phụ si tình – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Edit/Hoàn] Khi Nam Phụ Si Tình Đè Luôn Công Chính – An Tắc - Chương 1: Nam phụ si tình

Editor: Lily

\”Vút—!\”

Một mũi tên dài xé gió, nhắm thẳng vào hồng tâm.

Lực gió mạnh lướt qua mang tai, cuốn theo một lọn tóc đen hơi dài và xoăn nhẹ.

Khác với nhiều người, cậu dùng tay trái kéo cung, những khớp xương trên tay rõ ràng, thon dài và mạnh mẽ.

Học viên quan sát suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng không nhịn được tò mò hỏi: \”Huấn luyện viên, anh thuận tay trái à?\”

\”Không phải.\”  Ánh mắt Tịch Lãnh thoáng lóe lên, giọng nói vẫn bình tĩnh không gợn sóng, \”Chỉ dùng tay trái bắn cung thôi. Không xài tay phải lâu được, chấn thương cũ thôi không sao hết, không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày.\”

Tịch Lãnh giải thích ngắn gọn nhưng không chút sơ hở, học viên ngạc nhiên nhận ra mình không tìm được kẽ hở nào để hỏi tiếp.

Tịch Lãnh luôn tận tâm tận trách khi làm huấn luyện viên bắn cung, nhưng cũng giữ khoảng cách với mọi người: \”Khóa học đến đây là kết thúc. Lần sau em phải tự mình luyện tập nhiều hơn, đừng để tôi làm mẫu nữa.\”

\”Tan làm rồi, tan làm rồi! Tối nay đi ăn ở đâu?\”

\”Khó thở quá, sắp mưa rồi hả ta?\”

\”Uầy, em mới xem dự báo thời tiết nói tối nay có giông á, anh nhớ mang dù nha!\”

Giờ tan làm thật náo nhiệt, đồng nghiệp hỏi han nhắc nhở nhau, không khí thật hòa hợp.

Còn Tịch Lãnh chỉ lặng lẽ lướt qua họ, cả người nhẹ nhõm. Cậu nghĩ ngợi một chút, rồi cẩn thận cất tấm photocard hiếm của Mẫn Trí vào ví, bọc thêm một lớp nilon chống nước, cho vào túi quần, sau đó dùng áo che lại, như vậy nếu mưa bất chợt cũng không sao.

Đây là món quà sinh nhật cậu chuẩn bị tặng cho trúc mã Lạc Gia Ngôn. Lạc Gia Ngôn từ trước khi debut đã là fan cuồng của Mẫn Trí rồi.

Bên ngoài trường bắn, trời âm u như mực, những đám mây đen tầng tầng lớp lớp, nặng trĩu như xi măng đen pha chì.

Giao thông tắc nghẽn giờ cao điểm, bên đường có hai tài xế không biết vì mâu thuẫn gì mà ẩu đả ngay giữa đường, nắm đấm giáng xuống da thịt, khiến người đi đường xung quanh hoảng sợ lùi xa.

Tịch Lãnh sững người một lúc lâu mới hoàn hồn, vội vàng bước nhanh rời đi, nhưng ảo giác và ảo thanh dai dẳng vẫn đeo bám cậu, ong ong hỗn loạn. Tiếng quát tháo giận dữ của gã đàn ông, kèm theo những cú đấm nặng nề,  \”bịch bịch bịch\”, đánh đến mức cậu hoa mắt chóng mặt, mùi tanh nồng xộc lên cổ họng.

Cậu thở hổn hển thoát khỏi ảo giác và ảo thanh, trước mặt không phải là căn hộ kín mít của cậu, cũng không phải gã cha đang nổi cơn thịnh nộ coi cậu như bao cát trút giận, mà là con phố tấp nập người xe qua lại.

Tịch Lãnh theo bản năng đưa tay lên cổ họng.

Cổ áo cao màu đen che kín cổ họng cậu, bên dưới lớp vải mỏng là vết sẹo lồi lõm mờ nhạt.

Mồ hôi lạnh chảy dọc theo cằm tái nhợt, nhỏ giọt trên đầu ngón tay.

Điện thoại trong túi không biết đã rung bao lâu, trên màn hình là một cái tên có thể ngay lập tức xoa dịu tâm trạng cậu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.