[Đm/Edit/ Hoàn] Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi (Phần 1) – Chương 1 – Tiền Căn – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Edit/ Hoàn] Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi (Phần 1) - Chương 1 - Tiền Căn

Edit: Min

Đợi toàn bộ ký ức trở lại trong đầu, Cảnh Dương quay đầu nhìn thoáng qua cây cầu đá màu đen, hắn không nhớ rõ mình đã đi qua cây cầu đó bao nhiêu lần, có lẽ là hơn một ngàn lần, ít nhất thì cũng đã mấy trăm lần. Mỗi một lần kết thúc luân hồi, hắn đều trở lại nơi này, đi qua cầu đá, sau đó nhớ lại tất cả mọi chuyện.

\”Các hạ.\” Một nam tử áo đen từ trong sương mù biến hoá thành hình người, cung kính hành lễ với Cảnh Dương.

\”Diêm Vương.\” Cảnh Dương quay đầu lại, nhìn nam tử trước mặt nói: \”Thật là vất vả cho ngươi lần nào cũng đến đây đón ta, đây là lần thứ mấy chúng ta gặp nhau rồi?\”

\”Đây là lần thứ 1365 ta tới đón các hạ, mời các hạ cùng ta đi vào trong điện nghỉ ngơi.\” Diêm Vương nói xong liền đi trước dẫn đường.

Ký ức của Cảnh Dương chỉ có thể nhớ được lần đầu tiên kết thúc luân hồi rồi tới nơi này, ngoại trừ nhớ rõ mình tên là Cảnh Dương, còn chuyện khác thì hắn hoàn toàn không nhớ gì cả, sau đó là hắn bắt đầu luân hồi không ngừng nghỉ. Lần nào Diêm Vương cũng sẽ tới đón hắn, hơn nữa thái độ cực kỳ cung kính, điều này làm cho hắn cảm thấy có lẽ ở lần luân hồi đầu tiên, thân phận của hắn chắc là không tầm thường, chỉ là đoạn ký ức này đã bị hắn lãng quên, nếu không thì tại sao Diêm Vương cai quản Minh Giới lại cung kính với hắn như thế.

Ở trong điện Diêm Vương luôn có một nơi dành cho Cảnh Dương, mỗi lần hắn chấm dứt luân hồi đều sẽ nghỉ ngơi ở đây.

Cảm giác chán ghét trong lòng Cảnh Dương càng ngày càng mãnh liệt, hắn đã một đời lại một đời luân hồi không ngừng nghỉ, cho dù hồn phi phách tán thì cũng tốt hơn cứ luân hồi mãi không dứt như thế này.

Khi Diêm Vương tới mời hắn lại lần nữa đi luân hồi, Cảnh Dương từ chối, cũng dò hỏi Diêm Vương biện pháp hồn phi phách tán.

Diêm Vương rất khiếp sợ nhìn hắn: \”Các hạ muốn hồn phi phách tán?\”

\”Ta thật sự chán ghét, không muốn tiếp tục luân hồi nữa.\”

\”Tuy các hạ đã luân hồi hơn một ngàn lần, nhưng mỗi một lần chuyển thế đều sẽ không có ký ức, coi như bây giờ các hạ cảm thấy chán ghét, nhưng chờ sau khi ký ức biến mất thì các hạ sẽ có một cuộc sống mới.\”

Cảnh Dương uể oải ỉu xìu ngồi trên ghế: \”Ta nhớ rõ mấy trăm đời khi ta vừa mới bắt đầu luân hồi đều có thể sống hơn 80 tuổi, chỉ là mấy trăm đời gần đây ta càng sống càng ngắn, bây giờ ta còn không thể sống đến mười lăm tuổi đã trở lại. Cho nên, tuy rằng mỗi một lần chuyển thế ta đều không có ký ức, nhưng sâu bên trong linh hồn của ta lại nhớ rất rõ cảm giác chán ghét này, nếu còn luân hồi như vậy nữa, sợ là vừa mới sinh ra thì ta đã quay về rồi, vậy luân hồi hay không luân hồi có ý nghĩa gì chứ?\”

\”Thế nhưng……\” Diêm Vương do dự một chút nói: \”Bây giờ nguyên thần của các hạ cũng không có ở bên trong hồn phách, mặc dù ta là Diêm Vương, nhưng cũng không có cách nào làm các hạ hồn phi phách tán.\”

\”Ngươi cần gì phải gạt ta?\” Cảnh Dương cười cười nói: \”Thật ra ta đã cảm giác được, sở dĩ ngươi để ta luân hồi liên tục khẳng định là có lý do, liệu có phải chỉ cần ta không luân hồi nữa thì hồn phách sẽ tiêu tán đúng không?\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.