[Đm-Edit-End] Thiếu Gia Giả Bị Ôm Nhầm Được Sủng Ái Nhưng Lại Không Biết – Chương 1: Hắn là kim cương lộng lẫy, mặt trời ấm áp – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm-Edit-End] Thiếu Gia Giả Bị Ôm Nhầm Được Sủng Ái Nhưng Lại Không Biết - Chương 1: Hắn là kim cương lộng lẫy, mặt trời ấm áp

Ở khung cửa kính trong suốt trong tiệm trà sữa vắng người, có một bóng dáng cao gầy ngồi nhàn hạ trên sô pha, áo sơ mi trắng như tuyết, cổ tay áo xắn lên một cách lỏng lẻo, để lộ ra đường cong đẹp cổ tay thon gọn, ngón tay thon thả thể hiện tuổi thanh xuân còn trẻ, hai tay bưng một ly trà sữa ấm nóng.

Những người đi đường đều không nhịn được nhìn về phía thiếu niên, thiếu niên trông rất đáng yêu, khuôn mặt vẫn còn trẻ con, đôi mắt to tròn làm người khác liên tưởng đến động vật ăn cỏ nào đó mềm mại mảnh mai, toát ra sự vô hại.

Lúc này ánh mắt của thiếu niên không chú ý bên ngoài, chỉ dừng lại trước đàn ông đang ngồi trước mặt mình, ngay lúc này người đàn ông cầm một tờ giấy trên tay, vẻ mặt cau có không vui lắm.

\”Tiểu thiếu gia, Nghiêm tiểu thiếu gia của tôi ơi, ngài cảm thấy con người tôi thế nào?\” Chu Hạ nhìn thiếu niên Nghiêm Thanh Viên vẻ mặt ngây thơ trước mặt mình, trong miệng đều là sự cay đắng, \”Ngài cảm thấy tôi có giống một họa sĩ không?\”

\”Không giống.\” Nghiêm Thanh Viên thành thật trả lời.

\”Vậy ngài cảm thấy, tôi có năng khiếu về mặt cảnh sát hình sự hay không?\” Chu Hạ tiếp tục hỏi.

Nghiêm Thanh Viên lắc đầu.

\”Thì đó!\” Chu Hạ đặt tờ giấy lên bàn, xòe lòng bàn tay ra, \”Tôi là con nhà giàu bình thường, không có năng lực chỉ cần ra lệnh một tiếng là có thể lục soát toàn thành phố, dẫu có, với điều kiện ngài đưa ra thì dù là tìm chuyên gia đến, chưa chắc họ tìm thấy!\”

Chu Hạ chỉ cảm thấy Nghiêm Thanh Viên đang đùa hắn.

Tự dưng gọi hắn ra bảo là muốn tìm một người.

Nhưng những điều kiện liệt kê trên giấy là trò đùa gì vậy?

Nghiêm Thanh Viên ấm ức, nhìn về phía tờ giấy bản thân vắt hết óc tổng kết ra trên đó.

Chỉ thấy trên giấy viết:

\’Cố Hãn Hải lạnh lùng giống như băng sơn, mắt và lông mày sâu, thơ mộng và đẹp như tranh vẽ của núi rừng, được hắn nhìn tựa như được thiên thần an ủi, chỉ khi tiếp xúc với hắn mới biết được hắn không lạnh lùng đến vậy, mà là một viên kim cương sáng trong, tỏa sáng rực rỡ nhất.\’

\’Cố Hãn Hải giống như mặt trời ấm áp mùa đông, hắn sưởi ấm mọi thứ, những người bị thế giới lạnh lẽo này cuốn đi nhưng khi đến gần hắn lại như được mặt trời ấm áp này kéo về thế giới con người, có được sự cứu rỗi.\’

——

\”Dù sao, dựa theo cái này, kiểu gì cũng tìm được.\” Nghiêm Thanh Viên chột dạ hút một ngụm trà sữa, ánh mắt mờ mịt.

\”Kiểu này sao tìm được? Tìm kiểu gì? Chẳng khác gì tiểu thuyết rác rưởi của tác giả tiểu thuyết cấp ba ở quầy hàng rong, cậu tìm bừa trên web cũng có thể ra hình ảnh nữa đấy, kiểu này cũng có thể tìm được à?!\”

Nghiêm Thanh Viên chột dạ: \”Thì vẫn còn cái tên mà?\”

\”Họ Cố hiếm thấy lắm sao? Hả? Tên Hãn Hải hiếm lắm à? Hả?!\” Chu Hạ che cái đầu đang đau lại, không hiểu rốt cuộc tiểu thiếu gia được Nghiêm gia yêu chiều đang quậy cái gì.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.