[Đm/Edit] Đại Phản Diện Xuyên Về 3 Tuổi Rưỡi – Nham Thành Thái Sấu Sinh – Chương 3: Ba lớn – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Edit] Đại Phản Diện Xuyên Về 3 Tuổi Rưỡi – Nham Thành Thái Sấu Sinh - Chương 3: Ba lớn

—— Đau quá! Sao lại đau thế này? 

—— Nuốt ngược nước mắt  trở vào,mình đã hơn mười mấy năm không khóc rồi! 

—— Thì cũng hơn mười mấy năm chưa bị đánh vào mông mà!

—— Đáng chết, tiêm mông sao lại đau như thế này?  

—— Vì sao trong lòng ngực Giang Tri Ngư, lại khiến mình muốn khóc thế này?  

—— Bá tổng cũng có nước mắt, nhưng không dễ dàng rơi. Đừng hủy thanh danh cả đời của tui!  

—— Thì đó cũng là thanh danh cả đời của tui mà!  

Hai tên nhóc kia lại ríu rít bên tai Lục Ngạo.  

Lục Ngạo tức giận, mạnh mẽ hất đầu, quăng bọn chúng ra xa.  

Cậu cắn răng, không khóc cũng không kêu, chỉ là không nhịn được rên lên một tiếng.  

Thiên ngôn vạn ngữ, gom lại thành một câu ——

Giang Tri Ngư, tui hận ba!

Khi y tá đẩy hết thuốc vào, rút kim tiêm ra, cơn đau lập tức tăng lên dữ dội.  

Lục Ngạo gắt gao túm lấy cổ áo Giang Tri Ngư, đầu nhắm thẳng vào ngực y, dùng hết toàn bộ sức lực, hung hăng lao tới!  

Nhưng lần này, Giang Tri Ngư đã sớm có phòng bị.    

Y lập tức vươn tay, giữ chặt đầu của Lục Ngạo, ngăn lại \”cú tấn công bằng đầu thép\”.  

Lần này, báo thù không thành. Lục Ngạo bất chợt nhắm mắt lại, quay đầu sang chỗ khác, hai hàng nước mắt nóng hổi tuôn trào không ngừng.  

Kế hoạch không thành, đó là ý trời.

Không phải sức người có thể thay đổi. 

Cậu….. chấp nhận số phận.  

Giang Tri Ngư nhìn cậu với vẻ mặt đầy nghi hoặc, một tay ôm cậu, tay còn lại rút hai tờ khăn giấy, giúp cậu lau mặt.    

\”Đừng khóc. Đã bệnh thành ra thế này rồi, còn muốn đâm ba. Đâm không được liền khóc, con cũng quá bá đạo đi? Ba nhỏ của con là người, không phải robot làm bằng thép, đâu thể để tùy tiện đâm chứ.\”  

Giang Tri Ngư thì hiểu cái gì chứ? Y nghĩ mình là ba cái gì?  

Không có trái tim, đương nhiên chỉ là một cỗ máy mà thôi.Lục Ngạo mang hai dòng nước mắt, quay đầu đi, không muốn để ý đến y.

Giang Tri Ngư cầm khăn giấy, quay theo: \”Sao vậy? Vẫn còn khó chịu lắm hả? Là sốt cao khiến đầu óc choáng váng, hay là mũi tiêm làm đau quá?\”

\”Ba đã hỏi bác sĩ rồi, sau khi tiêm xong, chờ hơn mười phút thì cơn sốt sẽ hạ thôi. Cố chịu thêm chút nữa, sẽ không còn khó chịu nữa đâu.\”

\”Nếu mũi tiêm đau quá, chị y tá đã giúp con giữ chỗ kim tiêm rồi, ba cũng xem kỹ, không có chảy máu. Ba cũng cho con uống hai lần thuốc hạ sốt dạng nước, nhưng con đều nhổ ra. Cuối cùng không còn cách nào khác mới phải sắp xếp cho con tiêm.\”

Thật vậy sao?Lục Ngạo ngẩng đầu, dùng ánh mắt chất vấn nhìn Giang Tri Ngư.  

Nhưng rất nhanh, cậu liền phản ứng lại, khôi phục vẻ nghiêm túc lạnh lùng, cúi đầu.  

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.