[Đm/Edit/Axb] Khi Beta Lạc Vào Show Hẹn Hò Ao – Chiết Chi Mộc Hề – Chương 84. Phá băng – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Edit/Axb] Khi Beta Lạc Vào Show Hẹn Hò Ao – Chiết Chi Mộc Hề - Chương 84. Phá băng

Thẩm Trì Uyên vốn tưởng buổi tối mình sẽ khó ngủ, không ngờ sau khi tắm xong, gió mát mang theo chút lành lạnh thổi qua khiến cơn buồn ngủ dần kéo tới, mí mắt cũng nặng trĩu.

Trong tiếng ve ngoài cửa sổ, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cùng lúc đó, hành lang vốn yên tĩnh bỗng có một cánh cửa mở ra, ánh đèn dịu dàng len qua khe cửa, rồi dần lan rộng. Một người bước ra ngoài — là Mục Tùng Miễn.

Anh nhấc mắt nhìn hành lang tối om trước mặt, do dự đứng ở cửa chốc lát, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, sải bước đi ra.

Tiếng bước chân vang lên \”cùm cụp cùm cụp\” trong không gian yên tĩnh, nghe rõ ràng đến mức có chút… kỳ quái.

Cuối cùng, Mục Tùng Miễn dừng lại trước cửa phòng Thẩm Trì Uyên, mắt hẹp lại nhìn cánh cửa đóng chặt. Một cơn gió nóng thổi qua, như kéo anh ra khỏi mạch suy nghĩ. Mục Tùng Miễn thu lại ánh nhìn, giống như chưa từng dừng lại ở đây, xoay người đi về hướng nhà tắm.

Ánh trăng rực rỡ, đêm dần trôi. Nhiệt độ trong phòng cũng hạ xuống. Những người lúc đầu không đắp chăn, dần dần cũng phải kéo chăn lên, xoay người rồi tiếp tục chìm vào mộng đẹp.

Một đêm yên bình.

Sáng sớm, mặt trời dần ló dạng từ sau dãy núi, ánh nắng màu vàng ấm áp rọi khắp mặt đất. Những thửa ruộng lúa xanh rì lay động nhẹ nhàng theo gió, như đang chào đón ánh ban mai.

Trong phòng, ánh nắng len qua khe rèm chưa kéo kỹ, tinh nghịch bò lên gương mặt Thẩm Trì Uyên. Cậu cau mày mở mắt, lập tức bị ánh sáng chói chang chiếu đến mà hơi nheo mắt, giơ tay lên che, nằm thêm một lúc rồi mơ mơ màng màng ngồi dậy. Nhìn xung quanh căn phòng xa lạ, cậu mất một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Chỉ đến khi bên ngoài vang lên tiếng chó sủa, Thẩm Trì Uyên mới nhớ ra — đây là nơi tổ chương trình chọn để quay hình.

Cậu ngáp một cái, lười nhác bò dậy, xốc mái tóc rối tung vài cái rồi mang theo đồ vệ sinh cá nhân ra ngoài chuẩn bị rửa mặt.

Mang theo chậu rửa mặt màu hồng nhạt, Thẩm Trì Uyên không nghĩ ngợi gì mà đẩy cửa bước ra, vừa ngẩng đầu đã chạm mặt Mục Tùng Miễn cũng đang bưng chậu rửa mặt ra khỏi phòng.

Mục Tùng Miễn một tay lau mái tóc còn ướt đẫm, hơi cúi đầu nhìn Thẩm Trì Uyên đang đứng ngây ở cửa. Anh khẽ cong môi, cười ấm áp:

\”Chào buổi sáng.\”

\”Chào buổi sáng…\”

Thẩm Trì Uyên ngẩn người mất nửa nhịp, sau đó theo bản năng đáp lại. Miệng phản ứng nhanh hơn đầu óc, nghe có người chào hỏi thì theo phản xạ trả lời ngay.

Nhìn dáng vẻ mơ màng chưa tỉnh ngủ kia, tâm trạng của Mục Tùng Miễn không hiểu sao trở nên tốt hẳn. Anh không vội rời đi mà đứng yên tại chỗ, ánh mắt dịu dàng nhìn người đối diện.

Khung cảnh lúc ấy có hơi lạ — hai anh chàng đẹp trai khí chất không tầm thường, một người đứng trong phòng, một người đứng cách đó không xa ở cửa phòng tắm, cả hai nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.