Thẩm Trì Uyên vừa tắt điện thoại, vừa dùng email liên hệ với cấp trên, bàn giao lại công việc còn dang dở của mình.
Ban đầu, cấp trên của Thẩm Trì Uyên còn không để tâm lắm. Dù sao việc bàn giao công việc của cậu vẫn luôn gọn gàng như thế. Nhưng khi thấy cậu gửi hết toàn bộ tài liệu, nói rõ từng đầu việc một cách chi tiết, người kia mới chợt nhận ra — Thẩm Trì Uyên thật sự đang chuẩn bị nghỉ việc?
Nghĩ vậy, anh ta liền hỏi:
[Ánh Mặt Trời Vừa Lúc]: Trì Uyên, cậu đang tính nghỉ việc thật à?
Nhìn tin nhắn vừa hiện, Thẩm Trì Uyên nhíu mày. Cậu hơi ngạc nhiên. Chẳng lẽ bản thân biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?
[Uyên]: Lão đại… tôi thể hiện rõ như vậy à?
[Ánh Mặt Trời Vừa Lúc]: Không phải cậu biểu hiện rõ, mà là cậu theo tôi làm việc bao lâu nay rồi, tôi cũng hiểu cậu một chút.
[Ánh Mặt Trời Vừa Lúc]: Thật sự nghĩ kỹ rồi sao?
Thẩm Trì Uyên trầm ngâm nhìn email trên màn hình máy tính, rồi chậm rãi gõ:
[Uyên]: Vâng, tôi đã suy nghĩ kỹ.
Cấp trên cũng không nói thêm gì. Một lúc lâu sau, chỉ gửi lại một dòng:
[Ánh Mặt Trời Vừa Lúc]: Vậy thì tốt. Thật ra tôi cũng đang định làm thêm vài tháng nữa rồi nghỉ hưu, về quê trồng hoa nuôi cá sống an nhàn.
[Uyên]: Giờ đã nghỉ hưu?
Thẩm Trì Uyên hơi sửng sốt. Dù gì cấp trên của cậu vẫn còn trẻ, không ngờ lại quyết định nghỉ sớm đến thế.
[Ánh Mặt Trời Vừa Lúc]: Ừ. Làm việc cũng từng đó năm rồi, đến lúc nghỉ ngơi. Hơn nữa, bạn đời tôi cũng đang cần tĩnh dưỡng.
[Uyên]: Vâng ạ.
Hai người không nói đến chuyện công việc nữa, chỉ hàn huyên chuyện nhà một lúc lâu mới dừng lại.
Nhưng từ đó Thẩm Trì Uyên đã xác định được — sau khi cậu nghỉ, lão đại cũng sẽ sớm theo sau xin nghỉ hưu.
Thẩm Trì Uyên chưa từng nghĩ đến chuyện vị lão đại nghiêm túc luôn một lòng với công việc kia lại có ngày chọn lui về trồng hoa dưỡng cá.
Sau khi xử lý xong xuôi mọi việc, hoàn tất bàn giao và nộp đơn từ chức, thì cũng đã trôi qua một tuần.
Cuối tuần này, cậu hầu như không lên WeChat. Nếu cần liên lạc với Thẩm Ngôn thì đều gọi điện hoặc nhắn tin.
Chỉ cần vừa mở WeChat lên, cậu sẽ bị một đống người phiền phức làm cho đau đầu, đặc biệt là một kẻ vừa ngốc vừa phiền. Để tránh bản thân bị lung lay, Thẩm Trì Uyên dứt khoát tạm cách ly mạng xã hội — không thấy thì cũng bớt nghĩ.
Nhưng hiệu quả chẳng là bao. Mỗi khi tắt đèn nằm xuống, đầu óc lại không khống chế được mà tua lại những ký ức có liên quan đến Mục Tùng Miễn.
Từ lúc gửi đơn từ chức, Thẩm Trì Uyên chờ đợi từng ngày. Mãi đến khi chỉ còn một tuần nữa là chương trình bắt đầu, cậu mới nhận được email của cấp trên, yêu cầu đến công ty hoàn tất thủ tục.