[Đm/Edit/Axb] Khi Beta Lạc Vào Show Hẹn Hò Ao – Chiết Chi Mộc Hề – Chương 76. Ngủ – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Edit/Axb] Khi Beta Lạc Vào Show Hẹn Hò Ao – Chiết Chi Mộc Hề - Chương 76. Ngủ

Dưới lầu khu tiểu khu.

Mục Tùng Miễn ôm Thẩm Trì Uyên đặt vào ghế phụ, động tác cẩn thận nhẹ nhàng, sau đó còn chu đáo cài dây an toàn cho cậu. Anh điều chỉnh ghế ngồi ngả ra sau một chút để Thẩm Trì Uyên có thể nằm thoải mái hơn.

Làm xong mọi thứ, Mục Tùng Miễn lấy tấm chăn mỏng từ ghế sau phủ lên người Thẩm Trì Uyên, rồi mới đóng cửa xe và ngồi vào ghế lái.

Vừa ngồi lên, nghiêng đầu nhìn qua, anh liền thấy Thẩm Trì Uyên đang ôm chặt tấm chăn, gò má cọ cọ vào đó, rồi vùi mặt vào như thể rất hài lòng với cảm giác mềm mại.

Nhìn động tác nhỏ này của Thẩm Trì Uyên, khóe miệng Mục Tùng Miễn không nhịn được mà cong lên, nụ cười cứ thế không biến mất.

Nhìn người trong giây lát, anh mới nhớ ra việc mình cần làm, bèn lấy điện thoại trong túi áo Thẩm Trì Uyên, mở khóa rồi tìm số của Thẩm Ngôn, bắt đầu soạn tin nhắn.

Gọi điện thoại không ai bắt máy, vậy thì nhắn tin. Như vậy chỉ cần Thẩm Ngôn mở điện thoại lên là sẽ thấy được. Ông cũng sẽ không quá lo lắng chuyện Thẩm Trì Uyên không thấy đâu.

Sau khi gửi tin, đã gần 11 giờ khuya.

Mục Tùng Miễn cẩn thận cất điện thoại vào lại túi áo Thẩm Trì Uyên. Cậu tuy bị động tác làm phiền, nhưng cũng không mở mắt, chỉ nghiêng đầu sang một bên rồi tiếp tục ngủ.

Mục Tùng Miễn bất đắc dĩ lắc đầu, chỉnh lại chăn cho Thẩm Trì Uyên một chút, rồi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa vừa phải trước khi khởi động xe, chạy về nhà.

Ánh đèn đường và đèn tiệm hai bên con đường giao hòa, như một dải sáng rực rỡ đầy màu sắc, làm nổi bật không khí yên tĩnh của đêm đen. Âm thanh bánh xe chạy trên đường trong đêm càng thêm rõ ràng, ánh đèn pha rọi sáng con đường phía trước và những hàng cây hai bên. Ở đằng xa, những tòa nhà cao tầng ẩn hiện trong bóng đêm như những bức tượng lớn, lặng lẽ quan sát cảnh vật của thành phố.

Khi về đến nhà, đã hơn 12 giờ đêm.

Mục Tùng Miễn đỗ xe xong, tháo dây an toàn rồi nghiêng đầu gọi người vẫn đang ngủ say bên ghế phụ:

\”Trì Uyên, tỉnh dậy nào.\”

Vừa gọi, anh vừa nhẹ nhàng lắc người Thẩm Trì Uyên, cố gắng đánh thức cậu.

Không biết là do chăn mềm quá dễ chịu, hay vì tư thế ngủ thoải mái, Thẩm Trì Uyên vẫn không tỉnh lại, chỉ xoay người sang bên khác, tiếp tục ngủ say.

Thấy vậy, Mục Tùng Miễn bất đắc dĩ cười cười, cuối cùng cũng không đánh thức nữa. Anh xuống xe, mở cửa ghế phụ rồi cúi người ôm Thẩm Trì Uyên ra ngoài.

Nếu lúc này Thẩm Trì Uyên tỉnh táo, chắc chắn sẽ nhận ra hôm nay là ngày mình bị người khác bế nhiều nhất từ trước tới nay.

Về đến nhà, đứng giữa phòng khách, Mục Tùng Miễn cúi đầu nhìn người trong lòng, trầm ngâm suy nghĩ xem nên đặt cậu ở đâu. Phòng ngủ chính hay phòng ngủ phụ?

Lần trước Thẩm Trì Uyên đến, hai người đã ngủ chung trong phòng ngủ phụ. Nhưng bây giờ tình huống khác rồi, cậu vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Trong trường hợp như vậy, nếu đưa cậu vào phòng ngủ chính thì không ổn cho lắm. Trước đây có lẽ anh sẽ không nghĩ nhiều, cứ ôm cậu thẳng vào ngủ chung.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.