Sáng hôm sau, Thẩm Trì Uyên dậy rất sớm, vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy Thẩm Ngôn ra khỏi phòng.
Cậu hơi nghi hoặc liếc mắt nhìn về phía phòng của Thẩm Ngôn, định gõ cửa hỏi thử, nhưng nghĩ lại hôm nay mới mùng Hai Tết, cuối cùng lại thôi.
Dù sao thì nhà họ cũng không cần đi thăm ai chúc Tết, hơn nữa đêm qua Thẩm Trì Uyên cũng không rõ Thẩm Ngôn đã về lúc nào.
Cậu chỉ nhớ lúc mình đi ngủ thì vẫn chưa thấy Thẩm Ngôn về. Sau đó thật sự không gượng nổi nữa mới tự mình đi ngủ trước.
Nếu không phải thấy đôi giày của Thẩm Ngôn ở cửa, Thẩm Trì Uyên thậm chí còn nghi ngờ đêm qua ông có về nhà hay không.
Cậu hâm lại nồi cháo vừa nấu, để ấm trong bếp, rồi cầm điện thoại nhắn cho Thẩm Ngôn một tin:
[Uyên]: Cơm sáng con để ấm trong nồi rồi, dậy nhớ ăn nhé. Con có việc phải ra ngoài một chuyến, tối sẽ về.
Gửi tin nhắn xong, Thẩm Trì Uyên cất điện thoại, khoác chiếc áo treo trên sofa rồi rời khỏi nhà.
Trong phòng, Thẩm Ngôn vừa nghe tiếng điện thoại rung đã nhíu mày, trở mình khiến nệm khẽ chấn động. Ông lười biếng kéo chăn trùm lên đầu, tiếp tục ngủ.
Đêm qua ông về rất muộn, gần hai giờ sáng mới lén lút quay lại, chỉ để tránh mặt người đàn ông kia.
Cũng may điện thoại không rung thêm lần nào nữa, nếu không ông thật sự khó ngủ tiếp.
Lúc này, Thẩm Trì Uyên đang vừa nhắn tin với Mục Tùng Miễn, vừa đứng ở trạm chờ xe buýt.
Bên kia, Mục Tùng Miễn cũng dậy rất sớm. Nhưng vì Thẩm Trì Uyên mãi chưa gửi địa điểm, anh chỉ đành ngồi đợi trên sofa, không dám đi đâu xa.
Mẹ Mục và cha Mục đi tập thể dục buổi sáng, ra tới phòng khách thấy con trai cứ ôm điện thoại mãi, hai người chỉ \”xì\” một tiếng, liếc nhìn nhau rồi nhún vai, cùng nhau ra ngoài đi dạo quanh khu.
Cũng chẳng ai lên tiếng làm phiền anh.
Chỉ cần điện thoại vừa rung lên, Mục Tùng Miễn liền không nhịn được mà cầm lên xem. Đáng tiếc, tin nhắn tới đều không phải từ Thẩm Trì Uyên.
Khó khăn lắm mới nhận được tin nhắn từ đối phương, vậy mà lại chỉ là một… \”định vị không cảm xúc\”.
Nhìn chằm chằm vào vị trí được gửi tới, trong lòng anh bất giác trầm xuống. Cảm giác có chút bất an mơ hồ, như thể… có điều gì đó không ổn.
Nhưng dù sao thì anh vẫn quyết định đi. Có chuyện gì, gặp rồi mới biết.
Thu dọn xong xuôi, Mục Tùng Miễn cầm chìa khóa ra ngoài, lái xe đến địa điểm được gửi đến.
—————————————–
Trên xe buýt, điện thoại của Thẩm Trì Uyên khẽ rung hai lần. Cậu biết rõ là ai đang nhắn tới, nhưng không mở lên xem, chỉ siết chặt di động trong tay.
Trong lòng cậu lúc này là một mớ hỗn độn. Vừa muốn, lại vừa không dám. Cảm xúc cứ mâu thuẫn chồng chéo, chẳng biết đâu là đúng.