Không bao lâu sau, Thẩm Trì Uyên đã đến trước cửa khách sạn.
Nơi này không hẳn là quá vắng vẻ, xung quanh có nhiều trung tâm thương mại lớn và một vài quán ăn, tính ra cũng là khu vực có lượng người qua lại khá đông.
Thẩm Trì Uyên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cửa chính khách sạn thật lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật kỹ rồi mới bước vào.
Ở một quán trà sữa gần cửa sổ đối diện khách sạn, Mục Tùng Miễn đang ngồi chờ, trước mặt là một ly trà trái cây. Từ nãy đến giờ anh vẫn luôn chăm chú quan sát cửa ra vào khách sạn.
Người ra kẻ vào tấp nập, Mục Tùng Miễn cũng chẳng nhìn ra được gì, nhưng ít nhất như vậy còn khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, không đến mức bị loại hoàn toàn khỏi chuyện này.
Cũng không thể trách Mục Tùng Miễn, bởi vì hôm nay Thẩm Trì Uyên đã trang điểm hoàn toàn khác trước. Ngay cả nhìn gần còn khó nhận ra, huống chi là từ xa. Nếu ở khoảng cách đó vẫn có thể nhận ra, thì anh đúng là thần tiên thật rồi.
Sau khi vào sảnh, Thẩm Trì Uyên quan sát xung quanh một vòng, phát hiện không ai canh chừng ở đây. Có lẽ bọn chúng đều nghĩ cậu sẽ không dám rời khỏi khu tiểu khu, càng không thể ngờ cậu sẽ chủ động tìm đến.
Cậu bước vào thang máy, tiện tay cài đặt điện thoại của Mục Tùng Miễn làm số liên hệ khẩn. Chỉ cần nhấn hai lần là sẽ tự động gọi.
Về việc tại sao không liên hệ cảnh sát ngay, bản thân Thẩm Trì Uyên cũng không rõ. Chỉ là theo bản năng, cậu muốn làm như vậy.
Nhìn con số trên thang máy nhảy từng tầng một, lòng cậu cũng ngày càng căng thẳng.
Không phải vì sắp gặp lại người từng gọi là \”cha mẹ\”, mà là vì cậu sắp đặt dấu chấm hết cho một đoạn quá khứ từng là bóng đen.
Chỉ vài phút đi thang máy, nhưng với cậu, lại dài như cả thế kỷ.
Đứng trước cửa phòng 11303, Thẩm Trì Uyên nhìn cánh cửa trước mặt thật lâu. Cậu hít sâu một hơi, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng, rồi đưa tay lên gõ cửa.
Trong phòng, vừa nghe thấy tiếng gõ, mấy người lập tức động.
Gã đàn ông trung niên đang nằm trên giường lập tức ngồi bật dậy, mắt lóe sáng nhìn ra phía cửa, rồi quay sang nhìn người đàn ông trẻ đang bình thản ngồi trên mép giường: \”Thật sự đến rồi!\”
Người đàn ông trẻ kia thu lại điện thoại, từ tốn gật đầu: \”Tất nhiên. Tôi còn mua cả tài khoản marketing mà, sao có thể không đến?\”
Gã đàn ông trung niên hào hứng giơ ngón cái, định bước ra mở cửa đón \”con mồi\” sẽ mang lại cho mình cuộc sống sung túc, nhưng lại bị người trẻ tuổi chặn lại.
\”Khoan đã, đừng ra vội.\”
\”Sao thế?\”
Người kia giải thích: \”Tôi muốn để cư dân mạng dần dần bị dẫn dắt cảm xúc. Đến lúc ông ra mặt mới dễ dàng lấy được sự đồng cảm, càng có cơ hội moi được nhiều tiền. Hiểu chưa?\”