Giống như mọi ngày, Thẩm Trì Uyên đẩy cửa bước vào văn phòng.
Vừa mới định chào hỏi mọi người như thường lệ, cậu liền phát hiện đám đồng nghiệp vốn đang tụm năm tụm ba tán gẫu, bỗng dưng tản ra, ai về bàn nấy.
Lời chào vừa lên đến miệng đã phải nuốt ngược trở vào.
Ánh mắt đảo qua một vòng, Thẩm Trì Uyên nhận ra những người trong văn phòng dường như đang cố ý tránh né ánh mắt mình.
Cậu nhíu mày, trong lòng không khỏi thắc mắc. Đã xảy ra chuyện gì? Sao tất cả đều nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ như thế?
Vốn dĩ định đi hỏi một đồng nghiệp thân thiết, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì người kia đã bị gọi đi họp.
Không còn cách nào khác, Thẩm Trì Uyên đành mang máy tính theo vào phòng họp, định nhân cơ hội hỏi thẳng cấp trên của mình.
Ngay khi cậu rời khỏi văn phòng, một nữ đồng nghiệp đẩy ghế ra sau, thấy cậu vào phòng họp thì lập tức đứng bật dậy, quay sang mấy người khác nói nhỏ:
\”Hắn đi rồi! Mau lại đây!\”
Vài người đang tản mát lập tức tụ tập lại lần nữa, nhỏ giọng tiếp tục câu chuyện còn dang dở.
\”Vừa rồi nói tới đâu rồi nhỉ?\”
\”Hình như là đến đoạn… không ngờ Thẩm Trì Uyên lại là loại người đó.\”
\”Đúng đúng, nhìn bên ngoài hiền lành là thế, ai ngờ lại làm ra chuyện như vậy chứ.\”
\”Quả đúng là \’biết người biết mặt không biết lòng\’!\”
\”Nói thật chứ, may mà trước kia tôi không giúp gì cho hắn, không thì giờ chắc xui cả năm.\”
\”Này, có phải cái cô hay dính lấy hắn cũng biến thái giống vậy không?\”
\”Cô Chu Chu ấy hả?\”
\”Ừ, tôi đoán là cô ta thích Thẩm Trì Uyên.\”
\”Không thể nào?\”
\”Chứ còn gì nữa? Cô ta mà cũng thích người như vậy thì chắc cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Tốt nhất nên tránh xa.\”
\”Tôi cũng thấy thế.\”
…
Mấy người tụ lại, chẳng nắm rõ đầu đuôi sự việc, đã vội vàng thêm mắm dặm muối, đua nhau suy đoán, mà toàn là ác ý.
—————————————————
Trong phòng họp, Thẩm Trì Uyên không ngừng hắt xì mấy lần, đến mức cấp trên của cậu phải lên tiếng:
\”Cậu bị cảm à? Nếu mệt thì xin nghỉ đi, khỏi cần gắng gượng làm gì.\”
Thẩm Trì Uyên xoa mũi, cười gượng: \”Không có bệnh gì đâu ạ… Tôi cũng không biết sao cứ hắt xì mãi.\”
Sếp của cậu liếc nhìn từ trên xuống dưới, thấy cậu đúng là không có biểu hiện khó chịu gì, mới gật đầu cho qua rồi tiếp tục cuộc họp.
Nói thật, nếu không phải Thẩm Trì Uyên có năng lực, thì khi còn đang thực tập, hắn ta đã chẳng để cậu tiếp quản hạng mục lớn. Giờ còn cho cùng tham dự các cuộc họp quan trọng. Chỉ cần tiếp tục cố gắng, con đường sự nghiệp của Thẩm Trì Uyên chắc chắn sẽ rộng mở.