Ăn cơm xong, Thẩm Trì Uyên và Mục Tùng Miễn cùng nhau đứng dậy đi về phía cửa.
Thẩm Trì Uyên lặng lẽ bước chậm lại, đứng phía sau nhìn bóng lưng Mục Tùng Miễn, môi mấp máy, muốn nói gì đó… nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời.
Mục Tùng Miễn đi được một đoạn mới nhận ra phía sau không có tiếng bước chân theo sau, quay đầu lại thì thấy Thẩm Trì Uyên đang cúi đầu, chậm rãi đi phía sau, vẻ mặt có chút mơ hồ, không biết đang suy nghĩ gì.
Thẩm Trì Uyên còn không nhận ra Mục Tùng Miễn đã dừng lại, cứ tiếp tục đi tới, suýt chút nữa đâm sầm vào anh.
Lúc này cậu mới giật mình, nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Mục Tùng Miễn.
Mục Tùng Miễn nhìn cậu, ánh mắt không rời: \”Nghĩ gì mà nhập tâm thế?\”
Thẩm Trì Uyên nhìn anh chằm chằm, sau đó khẽ lắc đầu dưới ánh nhìn chăm chú kia: \”Không có gì.\”
Mục Tùng Miễn hơi nheo mắt lại, rõ ràng không tin. Người như Thẩm Trì Uyên nếu không có chuyện gì trong đầu thì tuyệt đối sẽ không vừa đi vừa cúi đầu, suýt nữa còn đâm phải người ta.
Nhưng anh không truy hỏi, có những chuyện không thể ép được.
\”Được rồi.\” Mục Tùng Miễn gật đầu, tỏ ý không hỏi nữa.
Chính vì biết Mục Tùng Miễn sẽ không gặng hỏi, Thẩm Trì Uyên mới dám nói \”không có gì\”.
\”Lúc nãy ăn cơm còn chưa kịp nói, bây giờ có thể cho anh một câu trả lời chưa?\” Mục Tùng Miễn đổi cách hỏi.
Thẩm Trì Uyên im lặng. Cái này là kiểu tránh được mồng một chứ tránh sao nổi mười lăm đây!
Hai câu hỏi, câu nào cậu cũng không muốn trả lời.
Nhưng nhìn tình hình bây giờ, cậu biết mình trốn không được. Không trả lời chuyện vừa rồi đang nghĩ gì thì cũng phải trả lời chuyện ăn cơm kia.
Mục Tùng Miễn không vội, chỉ lặng lẽ chờ cậu mở miệng.
Hai người chưa đi xa khỏi nhà hàng, đứng ở đây cũng không ảnh hưởng ai cả.
Thẩm Trì Uyên suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn chọn quay lại chủ đề ăn cơm.
\”Bác sĩ Mục, anh là một người rất tốt, rất xuất sắc. Anh xứng đáng với một người càng tốt hơn, càng ưu tú hơn.\” Nói đến đây, Thẩm Trì Uyên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: \”Còn tôi thì không. Tôi chỉ là một người rất bình thường, bình thường đến mức… đã từng bị từ bỏ.\”
Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Mục Tùng Miễn chậm rãi thu lại, nghiêm túc nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp.
\”Hiện tại anh thấy tôi tốt là vì anh chưa gặp được Omega nào thực sự khiến anh rung động. Nếu có một người như vậy xuất hiện, Beta chắc chắn sẽ không còn là lựa chọn hàng đầu. Dù có từng chọn Beta đi nữa, cũng sẽ từ bỏ vì một Omega đặc biệt nào đó.\”
\”Nếu chỉ làm bạn bè, chắc chắn chúng ta sẽ rất vui vẻ khi ở bên nhau.\”
Thật ra ban đầu Thẩm Trì Uyên không định nói nhiều như vậy. Nhưng cậu biết, nếu không nói rõ ràng, Mục Tùng Miễn sẽ không dễ từ bỏ.