[Đm/Edit/Axb] Khi Beta Lạc Vào Show Hẹn Hò Ao – Chiết Chi Mộc Hề – Chương 50. Đưa sai – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Edit/Axb] Khi Beta Lạc Vào Show Hẹn Hò Ao – Chiết Chi Mộc Hề - Chương 50. Đưa sai

Phòng khách rơi vào một khoảng yên lặng đến mức quỷ dị.

Thẩm Trì Uyên cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng ném cái hộp trong tay trở lại vào thùng chuyển phát nhanh, ngập ngừng nhìn về phía Mục Tùng Miễn đang ngồi trên sofa:

\”Cái kia… cái này không phải đồ của tôi…\”

Mục Tùng Miễn ngước mắt nhìn cậu, mặt mày mang theo ý cười:

\”Không sao đâu, tôi hiểu mà. Ai rồi cũng có nhu cầu sinh lý cả.\”

Thẩm Trì Uyên đỏ bừng cả mặt, vội vàng xua tay lia lịa:

\”Bác sĩ Mục, tôi thật sự không có! Tôi không biết ai gửi tới nữa, nhà tôi làm gì có ai biết địa chỉ…\”

Giọng cậu càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:

\”Tôi chưa từng mua loại đồ như thế này!\”

Khuôn mặt cậu đỏ ửng, từ gò má lan dần xuống tận cổ, một mảnh hồng phấn.

\”Ừ, tôi tin.\”

Mục Tùng Miễn tất nhiên biết rõ tính cách của Thẩm Trì Uyên, cậu chắc chắn sẽ không mua mấy thứ đó. Nhưng trêu đùa cậu một chút thì vẫn rất thú vị — chỉ cần không quá đáng là được.

Thẩm Trì Uyên vẫn còn đang cố gắng vắt óc nghĩ cách giải thích rõ ràng thì nghe thấy Mục Tùng Miễn thản nhiên nói tin tưởng mình. Cậu sững người, ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn đối phương.

Mục Tùng Miễn bật cười, giọng mềm mỏng:

\”Tôi nói ai cũng có nhu cầu là thật đấy. Nhưng tôi biết em không mua những thứ đó.\”

Phải mất một lúc Thẩm Trì Uyên mới nhận ra, hóa ra vừa rồi người ta đang trêu mình!

Bác sĩ Mục sao lại như vậy chứ! Thật quá đáng!

May mà trong nhà không có người ngoài, bằng không cậu thật sự sẽ phải rời khỏi tinh cầu này mất!

Thẩm Trì Uyên hít sâu một hơi, định rời khỏi phòng khách, tiện tay muốn đá cái thùng chuyển phát nhanh qua một bên. Ai ngờ chân vừa mới chạm vào, không biết vô tình đụng trúng công tắc gì, chiếc hộp bỗng bắt đầu… rung!

Không chỉ rung nhẹ, mà là rung đến mức… sắp bay luôn khỏi mặt đất!

Thẩm Trì Uyên trầm mặc, cúi đầu nhìn cái hộp như thể chính mình vừa biến thành người máy.

Mục Tùng Miễn nhướng mày, đứng dậy khom người định tắt món đồ quỷ dị kia đi.

Thẩm Trì Uyên thấy vậy thì tay mắt lanh lẹ đè tay anh lại:

\”Bác sĩ Mục ngồi xuống đi! Tôi tự làm được!\”

Lấy ra một món đã đủ để cậu độn thổ, nếu bây giờ Mục Tùng Miễn nhìn thấy thêm thứ khác nữa, cậu thật sự không thể sống nổi!

Thế là Thẩm Trì Uyên dứt khoát ngồi đè lên cái hộp đang rung, mong nó im đi.

Mục Tùng Miễn nhìn bộ dáng như muốn liều mạng chống đỡ của cậu, không nhịn được bật cười:

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.