[Đm/Edit/Abo] Là Beta,Tôi Cưới Được Nguyên Soái Alpha Tuyệt Vời Nhất – Phiên ngoại 5 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Edit/Abo] Là Beta,Tôi Cưới Được Nguyên Soái Alpha Tuyệt Vời Nhất - Phiên ngoại 5

Tối hôm đó, Ôn Toa nhắn tin mời Thẩm Việt đi ăn tối.

Hai người là bạn bè lâu năm, đáng lẽ Thẩm Việt không có lý do gì để từ chối. Nhưng không hiểu sao, cậu lại hỏi Tháp Liệt Nhân một câu: \”Tôi có nên đi không?\”

Vừa hỏi xong Thẩm Việt cũng hơi ngạc nhiên, mấy hôm nay cậu dường như quá để tâm đến phản ứng của Tháp Liệt Nhân.

Kể từ lần bị bệnh đó, hai người vẫn luôn giữ khoảng cách sếp và nhân viên.

Thẩm Việt lo Tháp Liệt Nhân sẽ giận cả đời vì chuyện này, liệu có vẻ như mình đang tự đa tình không? Tháp Liệt Nhân đang cúi đầu xem hợp đồng, không ngẩng đầu lên: \”Tôi nhớ là cậu đâu có bán thân cho tôi đâu.\”

Câu nói lạnh băng còn hơn cả những mảnh băng vụn ngoài cửa sổ chỉ có tiếng giấy sột soạt khi anh lật tài liệu xé toạc không khí.

Thẩm Việt nghe ra sự khó chịu của Tháp Liệt Nhân bèn đi đến trước bàn làm việc: \”Nhà hàng ở gần đây thôi tổng giám đốc chắc cũng chưa ăn tối nhỉ, đi cùng đi.\”

Tay Tháp Liệt Nhân khựng lại, cuối cùng cũng buông tha tập tài liệu đáng thương kia, nhưng sắc mặt vẫn âm u không đứng dậy: \”Tôi không đói.\”

Thẩm Việt hơi thất vọng: \”Vậy à? Ban đầu tôi định đi nhờ xe cho tiện.\”

Người sau bàn làm việc vẫn tiếp tục xem tài liệu, thờ ơ.

Điện thoại của Thẩm Việt vang lên tiếng chuông tin nhắn WeChat, chắc là tin của Ôn Toa.

Tháp Liệt Nhân đột nhiên đứng dậy, gỡ áo khoác và mũ trên mắc xuống.

Áo khoác hơi nặng, không tiện sửa sang Thẩm Việt giúp anh cầm lấy cả khăn quàng cổ, quàng cho anh, rồi lật cổ áo cho ngay ngắn.

Tháp Liệt Nhân cúi đầu mím chặt môi.

Một đôi tay ấm áp chỉnh lại cổ áo và khăn quàng cổ ở sau gáy anh, sau đó vuốt ve mái tóc rối từ gáy. Có thể tưởng tượng ra động tác của đôi tay ấy mang theo sự dịu dàng.

Ánh mắt Tháp Liệt Nhân trở nên lờ đờ, giống như một con mèo đang lim dim ngủ, mong sao tay Thẩm Việt đừng bao giờ dừng lại.

Anh kẹp chặt mái tóc buộc của mình, kéo nó ra khỏi chiếc khăn quàng cổ ấm áp.

Khi ngón tay Thẩm Việt vô tình chạm vào tuyến thể ở sau gáy, tay Tháp Liệt Nhân vô thức động đậy, ánh mắt hơi dịu đi.

Cứ như một làn gió ấm thổi qua da thịt, bề mặt tế bào, giống như thổi qua những ngọn cây chồng chất trên rừng tạo ra từng đợt sóng lăn tăn tuy rất nhỏ nhưng không dễ dàng lùi bước.

Tháp Liệt Nhân tự xem xét nội tâm mình: Một Alpha đâu cần phải nhạy cảm như Omega.

Tay Thẩm Việt rời khỏi tóc và vạt áo anh, thật đáng tiếc chỉ có vậy thôi. Tháp Liệt Nhân quay đầu lại, ánh mắt lờ đờ đã trở nên âm u sắc bén.

Anh thực sự có chút luyến tiếc.

Đến nhà hàng, lúc xuống xe, Tháp Liệt Nhân nhìn Thẩm Việt một cái: \”Cái này không tính là bữa cậu nói nhé.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.