Trái tim như bị đâm hai nhát, Vệ Biện siết chặt tay hắn, tay anh cũng run theo, \”Anh xin lỗi.\”
Thích Trang thế này, khiến anh đau lòng.
Anh nghĩ rằng, liệu dáng vẻ vừa rồi của mình có khiến Thích Trang đau lòng như thế không.
Thích Trang muốn nói rằng anh không cần xin lỗi, anh không có lỗi, nhưng lại bật ra, \”Ôm em một cái đi, Biện.\”
Vệ Biện dang tay ôm hắn, siết chặt đến mức như muốn hòa tan hắn vào mình, gió không thổi tới được, cái lạnh cũng bị xua tan nhanh chóng. Ôm hắn thật chặt, cơn run của Thích Trang dần lắng xuống.
\”Anh sẽ ôm em,\” anh càng siết chặt hơn, \”Đừng sợ.\”
Thích Trang ngửi mùi hương từ người Vệ Biện, từ từ bình tĩnh lại, hắn cọ cọ má bạn trai, \”Giờ anh thấy em không còn giống đàn ông lắm phải không?\”
\”Đàn ông,\” Vệ Biện trả lời, giọng có chút nghèn nghẹn, \”Rất đàn ông.\”
\”Anh lừa em,\” Thích Trang cũng siết chặt vòng tay ôm anh, \”Anh có phải đang cảm thấy khó chịu không?\”
\”Ừm,\” Vệ Biện hôn lên bên tai hắn, \”Chỉ là… cảm thấy bức bối, khó chịu trong lòng.\”
Có chút giống cảm giác ghen, nhưng lại không hoàn toàn là ghen tuông.
Vừa chua vừa ngọt, khó mà diễn tả được.
Vệ Biện thở dài một hơi, biết nếu mình không nói gì, Thích Trang sẽ khó chịu, nên anh cố gắng nói hết những gì đang nằm trong lòng, \”Anh không giận, chỉ là hơi bực bội thôi.\”
Ngừng một chút, rồi hạ giọng nói: \”Muốn đưa em bỏ trốn.\”
Thích Trang bật cười hai tiếng, \”Hôn em đi.\”
Vệ Biện bèn nới lỏng vòng tay, dưới ánh đêm bên ngoài thành phố, tại bãi đỗ xe ven đường trên cao tốc, nhẹ nhàng hôn lên môi Thích Trang.
Nụ hôn của họ thường ngày mãnh liệt và phô trương, rất ít khi có được sự dịu dàng, thắm thiết như vậy. Môi của Thích Trang khăng khít áp vào môi của Vệ Biện, nhiệt độ từ đầu lưỡi họ lan tỏa sang nhau, khiến những phiền muộn hay nỗi bức bối đều tan biến.
Tâm trí cả hai chỉ hướng về nhau, như thể sẵn sàng dâng trọn cả cuộc đời này cho đối phương.
Họ tựa vào xe mà hôn, không rõ ai là người mở cửa, cả hai tiến thêm vào bên trong, tiếp tục áp chặt trên ghế sau mà trao nhau nụ hôn.
\”Không thể…\” Giọng Thích Trang lấp lửng, mơ hồ, \”Không làm chuyện đó trong xe.\”
\”Không làm.\”
Vệ Biện hít vài hơi khí lạnh, nhưng vẫn còn khó chịu, anh lập tức rời khỏi ghế sau, đứng dậy đóng cửa, để cả Thích Trang bị nhốt bên trong.
Thích Trang sờ sờ khóe môi, từ từ ngồi dậy, hàng cúc áo bị giật rơi, lăn lóc khắp nơi, hắn ngẩn người rồi nhận ra áo đã bị xé rách.
Hắn kéo lại dây kéo quần, bạn trai hắn đúng là nóng nảy quá rồi.
Vệ Biện đứng ngoài gió lạnh mười mấy phút, Thích Trang xuống xe, đứng bên cạnh anh, cùng nhìn những bụi cỏ hoa dại bên vệ đường, Vệ Biện bỗng nói: \”Anh là người từ nhỏ đã quen sống độc lập, chẳng mấy ai chịu được tính khí của anh. Lưu Thành từng bảo anh nên sửa, không sửa thì cứ chờ cô độc mà sống. Anh không sửa, vì anh là ai chứ? Làm sao mà không tìm được ai chứ?\”