|Đm| |Edit| ── .✦ ࣪ ִֶָ☾. |Phản Công Làm Công| |Hoàn| – Chương 16 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

|Đm| |Edit| ── .✦ ࣪ ִֶָ☾. |Phản Công Làm Công| |Hoàn| - Chương 16

Trông bề ngoài, Thích Trang là kiểu người ôn hòa nhã nhặn, phong độ hơn người, nhưng thực chất bản tính lại tệ hại tận xương tủy.

Vệ Biện thắng hắn một lần, thì hắn nhất định phải tìm cách thắng lại.

Lưu Thành tính cách cẩn trọng, đặt vé chuyến bay sớm. Trên máy bay, Vệ Biện ngủ say như chết, xuống máy bay rồi lên xe taxi vẫn tiếp tục ngủ ngáy đều đều, cả quãng đường mắt anh không mở nổi, mãi đến khi về tới nhà cũng phải nhờ anh em tốt của mình kéo vào thang máy.

Đúng nghĩa là kéo. Ngô Kình còn thấy chưa đủ, nói thêm: \”Cái chỗ dưới kia lau chưa sạch đâu, nào, đổi góc kéo thử một lượt nữa đi.\”

\”Anh tưởng chúng ta là loại người chuyên giăng bẫy bạn bè thế này hả?\” Ngô Dương vừa đáp vừa nhanh chóng đổi góc kéo Vệ Biện, \”Em chỉ thấy thương cho nhân viên vệ sinh ở tòa nhà này thôi. Chúng ta cũng phải góp chút công sức vì nơi đây chứ nhỉ.\”

Vệ Biện ngủ rất chập chờn, lúc anh ngủ không thể có chút tiếng động hay ánh sáng nào, nhưng con người lại kỳ lạ như thế đấy, bất kể bình thường ngủ chập chờn thế nào, đến sáng khi chưa ngủ đủ, anh liền biến thành một con heo chết.

Đến mức dù có bị lột sạch đồ quẳng ra đường cũng chẳng cảm giác được.

Bọn họ kéo anh vào phòng ngủ, bốn thẳng nam mặt không đỏ tim không loạn thay bộ quần áo dính đầy bụi đất của anh, nhân lúc anh còn chưa tỉnh xử lý sạch sẽ mọi chứng cứ cho trò đùa này, sau đó rón rén bước ra ngoài.

Bên ngoài có nói chuyện cũng được, chỉ cần là nói chuyện bình thường, thường thì cũng không đánh thức được tên đại ma vương này.

Nhưng Lưu Thành và mọi người không đánh thức được anh, điện thoại lại làm được.

Chuông rung liên tục mấy lần, Vệ Biện đột ngột kéo chăn trùm kín đầu, rúc cả đầu vào trong, cố gắng ngăn tiếng ồn lại.

Ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn mở.

Nhưng cuối cùng cũng chẳng chặn được, chuông điện thoại vẫn kêu, không muốn động vào nó, nhưng để đó thì phiền chết mất.

\”Chết tiệt…\”

Vệ Biện mò lấy điện thoại với vẻ không kiên nhẫn, mắt vẫn nhắm nghiền, \”Ai đấy.\”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó lên tiếng nghiêm túc: \”Là người dùng có đuôi số 4609 đúng không? Tôi nhắc nhở một chút, bây giờ là mười một giờ ba mươi phút, chúng ta đã về đến nhà, vừa rồi cậu ngủ ngon lành trên máy bay như vậy, bây giờ chắc chắn là tỉnh rồi đúng không? Cậu xem tôi nói có đúng không, Vệ Biện, cậu đương nhiên đã tỉnh rồi.\”

Đầu dây bên này không có tiếng trả lời, nhưng Thích Trang nghe được sự thay đổi trong hơi thở của Vệ Biện.

\”Mẹ kiếp,\” giọng buồn ngủ và cơn giận của Vệ Biện hiện rõ, \”Mẹ kiếp, cậu bị bệnh à?\”

Sau đó cuộc gọi bị ngắt.

Thích Trang nhìn màn hình điện thoại hiện dòng chữ \”Lớp trưởng lớp mẫu giáo,\” không nhịn được chống trán bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, còn xen lẫn vài câu chửi rủa: \”Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mình đúng là quá trẻ con rồi.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.