Sinh bé con được một thời gian, Phương Phùng Chí không xuống giường được, khắp người đâu đâu cũng thấy không thoải mái, Mẫn Trì đem toàn bộ công việc đều dời hết về nhà làm, một ngày hai bốn giờ ở bên cạnh cậu và con, chủ yếu là chăm sóc cậu, bé con có dì hỗ trợ chăm sóc, không cần quá lo lắng. Nhưng Phương Phùng Chí thì không được, trạng thái hiện giờ của cậu không cách nào ở một mình một chỗ, đi đường gian nan, bụng nhỏ cũng đau, mỗi lần đi vệ sinh, Mẫn Trì đều phải trực tiếp ôm cậu đi, chuẩn bị cho tốt rồi sau đó lại ôm người ra ngoài, Phương Phùng Chí cảm thấy xấu hổ, nhưng nếu để dì giúp cho cậu, cậu lại càng khó chấp nhận.
Bây giờ Mẫn Trì đang ở bên kia mở hội nghị video, đã một lúc rất lâu rồi mà vẫn chưa kết thúc, Phương Phùng Chí muốn đi tiểu, lại không muốn cắt ngang hắn, cứ ngồi một bên nghẹn, mặt nghẹn tới đỏ. Lúc đi đường phía dưới đau đớn vô cùng, lúc nào cũng có thể té ngã, cậu căn bản không có cách nào đứng dậy. Bàng quang đã trướng đến khó chịu, cậu cố gắng nhịn nước tiểu, cảm giác sắp phải đi rồi.
\”Mẫn Trì …\”
Cậu gọi Enigma một tiếng, Mẫn Trì ngẩng đầu, thấy sắc mặt cậu không đúng lắm, lập tức treo máy đi đến bên cậu: \”Muốn đi vệ sinh sao?\”
Phương Phùng Chí gật gật đầu.
Ôm người tới nhà vệ sinh, mới vừa giúp cậu đỡ lấy đồ vật kia, thế là ngay lập tức tí tách tiểu ra, hẳn là nhịn rất lâu rồi. Mẫn Trì nhìn Omega đang dựa đầu ra sau ngực mình: \”Vì sao không gọi anh?\”
Phương Phùng Chí không nói chuyện.
Mẫn Trì giúp cậu lau sạch sẽ, kéo quần lên rồi mới ôm cậu về giường.
Omega nằm thẳng, lại nghiêng đầu sang một bên, Mẫn Trì thấy ngực áo mình ướt một mảng, sửng sốt, đỡ mặt Phương Phùng Chí qua, quả nhiên là một khuôn mặt đầy nước mắt, nước mắt vẫn đang không ngừng từ hốc mắt chảy ra.
Mẫn Trì đau lòng không chịu nổi, tiến đến hôn lên mí mắt cậu: \”Ngoan nào, sao lại khóc?\”
Phương Phùng Chí khóc đến khổ sở, thở gấp nặng nề, nhưng mà một câu cũng không nói. Mẫn Trì không ép cậu, chỉ hôn lên môi cậu, mới vừa cạy miệng cậu ra, tiếng khóc của cậu liền không thể kiềm chế nữa, khóc to, khổ sở không chịu được. Phương Phùng Chí như thế trong lòng Mẫn Trì cũng không chịu nổi, bác sĩ nói trong khoảng thời gian này cảm xúc dao động là chuyện bình thường, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của Phương Phùng Chí, tâm của Mẫn Trì cũng muốn nát tan theo.
Hắn ôm Omega vào trong ngực, tay nhẹ nhàng vỗ về lên trên lưng cậu.
Một lúc lâu sau, tiếng khóc của Phương Phùng Chí cũng chậm rãi nhỏ đi, nước mắt cũng ngừng rơi rồi, cậu dựa đầu vào ngực Mẫn Trì, nhỏ giọng mà nói: \”Mất mặt.\”
Mẫn Trì khựng lại, nâng mặt Omega lên: \”Mất mặt cái gì?\”
Nghĩ điệu của hắn lạnh lùng, Phương Phùng Chí bị bắt phải đối diện với hắn, thấy biểu cảm nghiêm túc trên mặt Enigma, ánh mắt thật hung dữ, như là tức giận vậy. Bị hắn trừng như thế, nước mắt Phương Phùng Chí lại rơi xuống, trong lòng vừa khổ sở vừa tủi thân, thân thể đau đớn thì thôi đi, bây giờ cái gì cậu cũng không làm được, cái gì cũng phải dựa vào người khác, sinh hoạt của mình cũng không thể tự gánh vác, giống như một phế nhân, mặt xấu xí và hổ thẹn nhất cũng đều bị Mẫn Trì nhìn thấy hết rồi, cậu thật sự không thể nào thẳng thắn thành khẩn được với người khác như thế, cho dù có là người yêu, cho dù có là chồng mình, cậu cũng cảm thấy xấu hổ. Hai tay hai chân cùng dùng để đẩy Mẫn Trì ra: \”Anh không hiểu …\”