Phương Phùng Chí đã đi cục đăng ký hai lần, lần này là lần thứ ba.
Mẫn Trì nắm tay cậu đi vào, không đến hai mươi phút, hai người đã làm xong thủ tục ở bên trong rồi ra ngoài, lần trước kết hôn đã là chuyện rất lâu về trước, ký tên, xem mặt, người kia liền đi mất, nhưng lúc đó cậu không cảm thấy đau khổ gì mấy, trong lòng còn kích động đến muốn bật cười thành tiếng, trừ chuyện này ra thì những chuyện khác Phương Phùng Chí đã quên mất.
Bây giờ cậu cầm sổ kết hôn mỏng của mình và Mẫn Trì, trong lòng không thể nói ra được là cảm giác gì, sung sướng, vững vàng, còn muốn ôm Mẫn Trì một cái. Trong lòng nghĩ như thế, liền có một đôi tay ôm lấy cậu từ phía sau, Mẫn Trì cúi người xuống hôn lên mặt cậu, cậu mang khăn quàng đỏ, gương mặt cậu nóng bừng lên.
Đã vào xuân, nhưng sáng hôm nay Mẫn Trì vẫn cầm khăn quàng cổ bọc Phương Phùng Chí lại, nói là gió lớn. Bây giờ bên ngoài đầy nắng, hắn liền duỗi tay tháo khăn quàng cổ của Phương Phùng Chí xuống, non nửa khuôn mặt đều ửng hồng, hắn không nhịn được mà hôn xuống môi Phương Phùng Chí, trong mắt mang theo ý cười: \”Hôm nay thời tiết thật đẹp nha.\”
Bọn họ cùng nhau đi đến bãi đỗ xe, ở ngay ngã rẽ Mẫn Trì đột nhiên ngừng bước, Phương Phùng Chí vừa mới quay đầu lại đã bị hắn áp lên trên cột tường. Nụ hôn của Mẫn Trì vừa nóng bỏng vừa bất ngờ, giống như kiềm nén rất lâu, một lúc lâu sau mới buông Phương Phùng Chí thở hổn hển ra, nhiệt độ trên mặt vừa giảm xuống lại nóng trỏ lại, cậu nhìn về phía Mẫn Trì, Enigma cũng đang nhìn cậu, khóe môi không chút che giấu mà câu lên, cậu chưa từng thấy Mẫn Trì vui như thế bao giờ. Hai người mang một kiểu nhẫn nắm chặt lấy tay nhau, Phương Phùng Chí cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Kết quả kiểm tra của bệnh viện, mang thai một tháng. Mẫn Trì nhìn qua không chút kinh ngạc nào, nhưng Phương Phùng Chí thì vẫn mãi ngơ ngác vuốt vuốt bụng, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Mẫn Trì từ phía sau cúi xuống ôm cậu, sờ cái bụng mềm mại của cậu: \”Xảy ra chuyện gì sao?\”
Cậu nắm lấy tay Mẫn Trì: \”Em, thật ra em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng …\” thật ra cậu không phải là không muốn, chỉ là, đứa nhỏ này tới quá đôt ngột,cậu hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Đôi mắt Mẫn Trì trầm xuống. Đúng thật, đối với Phương Phùng Chí mà nói thì còn quá sớm, còn trẻ như vậy, lại phải sinh con. Tay hắn thong thả sờ sờ lên bụng Phương Phùng Chí, ý của hắn là muốn cho Phương Phùng Chí có thai chỉ trong một lần. Chính hắn đã hơn ba mươi, không còn trẻ nữa, Phương Phùng Chí sẽ chậm rãi trưởng thành, sau đó sẽ gặp được người tốt hơn, chính hắn không phải là lựa chọn tốt nhất. Cho nên hắn muốn khóa chặt cậu, dùng hôn nhân, dùng con cái.
Trầm mặc một lúc lâu, Mẫn Trì hôn hôn bả vai Omega: \”Không sao, anh tôn trọng lựa chọn của em.\”
Sau đó hai người không hề đề cập đến chuyện này nữa. Phương Phùng Chí rất do dự, cậu đương nhiên vô cùng luyến tiếc phá bỏ, nhưng giữa cậu và Mẫn Trì còn có vô số vấn đề chưa giải quyết, hôn nhân cũng không phải chỉ đơn giản là chuyện mà hai người yêu nhau là ở bên nhau thôi, hôn nhân là sự kết nối giữa hai gia đình, bọn họ cần phải chậm rãi tìm hiểu, gia nhập, trừ điều này ra, cậu và Mẫn Trì cũng có rất nhiều mâu thuẫn ẩn giấu khác nhau. Hiện giờ nghĩ lại, cậu cảm thấy chuyện hai người kết hôn thật sự quá xúc động. Nhưng nếu để cậu quay trở lại buổi tối hôm đó, Phương Phùng Chí nghĩ, cậu vẫn sẽ đồng ý Mẫn Trì.