[Đm/Done] Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt – Tinh Thất – Chương 49: Chờ em lâu lắm rồi. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Đm/Done] Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt – Tinh Thất - Chương 49: Chờ em lâu lắm rồi.

Căn biệt thự rộng lớn im lặng đến đáng sợ. Ai nói mùa đông phương Nam không lạnh?

Lạnh hơn cả mùa đông là ánh mắt của mẹ lúc này. Liễu Chi Quế đặt hai tay lên bụng nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập oán trách, thậm chí là căm ghét.

\”Mày tốt nhất mau qua Macao tiếp quản sản nghiệp của ông ấy đi. Ở Macao, rất nhiều người đang nhăm nhe tiền của Dương Thiên Cần. Nếu không, em trai mày sinh ra rồi thì phải làm sao?\”

\”Mẹ.\” Dương Kim giữ bà lại, \”Mẹ nói đúng, vậy em trai phải làm sao đây?\”

Cậu đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào Liễu Chi Quế như muốn nói rằng mệnh lệnh của Dương Thiên Cần không còn là mối đe dọa.

\”Nếu mẹ muốn có tiền, mẹ phải giúp con.\” Cậu nói, nhìn vào đôi mắt giống mình như đúc, \”Ba còn được bao lâu? Nhiều nhất là năm năm. Năm năm nữa em trai mới năm tuổi. Lúc đó, mẹ và em trai làm sao tranh lại được đám tình nhân của ông ấy và những đứa con riêng đã trưởng thành?\”

Liễu Chi Quế không đáp lời.

Dương Kim nhìn vào đôi tay đang đặt lên bụng bà, nghĩ đến đôi tay đó từng dịu dàng ôm cậu khi còn bé nhưng cũng từng nhẫn tâm đánh cậu.

Điều gì đã khiến mọi thứ thay đổi?

Là những kỳ nghỉ hè sau khi ba bỏ đi, mỗi lần cuối kỳ cậu nhận được giấy khen đều hớn hở mang về khoe mẹ. Ban đầu, mẹ sẽ ôm lấy cậu, hôn cậu, khen ngợi cậu. Nhưng sau đó, mẹ ngồi bên cửa sổ, ánh mắt dõi về phía nhà ga, phớt lờ cậu. Rồi dần dần, bà xé tan giấy khen của cậu trong cơn cuồng loạn, sau đó lại dán nó lại một cách bất thường, chất vấn tại sao chỉ có một tờ. Kỳ nghỉ tới, ba mà thấy thì sẽ không hài lòng đâu.

Lúc này, Dương Kim nhìn bà nhưng dường như không phải đang nhìn bà. Khi mối liên kết giữa người mẹ và cậu bị bóc tách khỏi người phụ nữ trước mặt, mối dây duy nhất còn lại giữa họ không phải là tình thân mà là lợi ích chung.

Cậu học theo sự lạnh lùng và nhẫn tâm của mẹ, nói ra sự thật trần trụi: \”Mẹ, mẹ ghét con, nhưng mẹ chỉ còn có con thôi.\”

Tối hôm đó, Dương Kim thức trắng đêm chuẩn bị tất cả những tài liệu cần thiết cho hồ sơ xin nhập học.

Sáng hôm sau, cậu đưa tài liệu cho Dương Thiên Cần xem, nói rằng mình đã nhận ra lỗi lầm nên cả đêm gấp rút chuẩn bị và hy vọng ông tha thứ.

Những ngày sau đó cậu gần như không ngủ, tham gia kỳ thi ngôn ngữ, sắp xếp hồ sơ, gửi đơn ứng tuyển, và cuối cùng kịp nộp hết tất cả các trường đại học ở Macao trước hạn chót.

Điều nằm ngoài dự đoán nhưng cũng hợp lý, Liễu Chi Quế đã thay mặt cậu nói vài lời tốt đẹp với Dương Thiên Cần.

Khi mọi thứ hoàn tất, Dương Kim đến trước mặt Dương Thiên Cần bình tĩnh nói: \”Ba, con không thể thôi học. Trong hồ sơ con đã nộp có bảng điểm cấp ba, điều kiện để được nhận là con phải có bằng tốt nghiệp trung học. Nếu con thôi học sẽ không có trường đại học nào nhận con.\”

\”Nhưng việc học tiếp theo cũng không còn quan trọng nữa. Sau này con sẽ qua Macao học, không quay về Cáp Nhĩ Tân nữa. Thời gian còn lại con sẽ kiểm kê tài sản gia đình. Nếu có thứ gì cần bán hoặc mang theo, con sẽ chuẩn bị sẵn rồi trao đổi với ba.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.