Khi thấy Lương Dã trong phòng mình bắt đầu cởi áo, Dương Kim bất giác nghĩ đến bộ phim kia. Có lẽ giờ đây điều đó không còn không đúng lúc nữa, bởi họ đã chính thức yêu nhau.
Yêu nhau thì phải làm thế nào nhỉ? Dương Kim từng rất khao khát điều này, nhưng khi giấc mơ trở thành hiện thực, cậu lại không khỏi bối rối. Con người luôn là vậy, đã thỏa mãn rồi lại muốn thêm những điều mới mẻ hơn.
\”Ngây ra làm gì thế? Lên đây nào.\” Lương Dã chỉ mặc chiếc áo ba lỗ trắng trèo lên giường, nhìn cậu đầy tự nhiên như thể đây là nhà mình.
Dương Kim đứng yên vài giây, rồi từ từ bước lại gần, quay lưng chậm rãi cởi bớt quần áo chỉ còn lại bộ đồ ngủ.
Bộ đồ ngủ được mua ở Macao, chất lụa cao cấp mềm mịn ôm sát làn da. Khi quay lại, cậu bắt gặp ánh mắt của Lương Dã đang chăm chú dõi theo.
Cạch. Lương Dã đưa tay tắt đèn. Ánh sáng vụt tắt nhưng ánh mắt Lương Dã vẫn rực cháy như thiêu đốt không gian xung quanh.
Trước đây, Dương Kim chỉ nghĩ chất liệu lụa này thật thoải mái. Nhưng giờ đây, cậu nhận ra nó có vẻ không thích hợp lắm.
\”Lên đây.\” Lương Dã lại gọi.
Dương Kim bắt đầu hối hận vì đã mời Lương Dã ở lại qua đêm. Dù trước đây họ từng ngủ chung trên chiếc ghế sofa nhỏ ở cửa hàng của Lương Dã, nhưng tình cảnh này rõ ràng rất khác.
Đây là đêm đầu tiên họ yêu nhau.
Dương Kim tháo kính, nằm xuống giường.
Chiếc giường và chiếc gối quen thuộc bỗng chốc trở nên xa lạ. Mùi hương mạnh mẽ từ cơ thể Lương Dã lan tỏa khắp nơi như bao bọc lấy cậu. Nhất là khi Lương Dã vòng tay ôm cậu, rồi đưa tay xoay mặt cậu lại.
Đó là tay trái, bàn tay từng bị thương vì cậu. Vết sẹo thô ráp in sâu trên tay như một dấu ấn. Giờ đây, nó chạm nhẹ lên má khiến cậu run rẩy.
\”Muốn yêu đến vậy, nhưng em có biết yêu là phải làm gì không hử học sinh giỏi?\” Trong bóng tối, Lương Dã khẽ hỏi.
Dương Kim không dám trả lời, tay cậu siết chặt chiếc áo ba lỗ của Lương Dã. Vải thô ráp bị cậu vò nhàu lại.
Lương Dã bật cười khẽ, giọng điệu trêu chọc: \”Thở gấp thế này cơ à?\”
Sao lại có người vừa đáng ghét vừa xấu xa như thế chứ? Dương Kim giận dỗi nhưng không dám lên tiếng.
Bộ phim ấy cứ hiện lên trong đầu cậu cùng những giấc mơ về Lương Dã và những buổi sáng ẩm ướt đã từng. Cậu khát khao, cậu mong chờ.
Nhưng cậu cũng sợ. Tình yêu là gì? Là hai người đàn ông trong bộ phim ấy quấn lấy nhau mãnh liệt, hay như ba mẹ cậu mỗi lần gần gũi đều như muốn xé nát đối phương, buông ra những lời cay nghiệt nhất để lộ sự thấp hèn của con người?
Lương Dã cúi xuống hôn cậu.
Dương Kim thầm đếm, đây là nụ hôn thứ ba của họ.
Lương Dã dường như vẫn chưa quen, bắt đầu bằng những cái hôn nhẹ như muốn dừng lại. Nhưng anh định dừng, cậu lại không nỡ. Cậu nắm lấy áo anh không cho rời đi.


