Năm 1993, vụ án giết người hàng loạt nghiêm trọng ở Cáp Nhĩ Tân được phá khiến cả thành phố chấn động.
Tuy nhiên, Tôn Hiền, người liên quan gián tiếp đến vụ việc, vẫn không thể ổn định tinh thần. Bà mất ngủ triền miên, thường xuyên thức trắng cả đêm. Bà thắp nhang cho chồng – ba của Lương Dã – nhiều hơn trước và dành hàng giờ ngồi trước bàn thờ \”trò chuyện\” với ông.
Bà than thở: \”Luôn khuyên Lương Dã phải sống an phận, cuối cùng chính tôi lại là người không yên. Lão Lương ơi, hồi trẻ mình chỉ nghĩ đến chuyện cơm áo gạo tiền, sao tôi lại để cảm xúc làm rối tung đầu óc thế này?\”
Rồi bà đột nhiên nổi giận: \”Cái thứ cảm xúc chó má ấy toàn là lừa gạt người ta! Lão Lương, thành phố này thật nguy hiểm quá. Vẫn là hồi trước tốt hơn, ở quê trồng lúa, ai cũng biết rõ về nhau, chẳng phải lo nghĩ gì. Ông nói xem tại sao ông lại bỏ đi chứ…\”
Nhìn mẹ mình trong tình trạng như vậy, Lương Dã sốt ruột vô cùng. Anh đã cố gắng khuyên bảo, ở bên bà, nhưng vẫn không thấy bà khá hơn, tinh thần ngày một suy sụp.
Kể từ đêm đó, Dương Kim mỗi ngày đều đến tiệm tạp hóa thăm Tôn Hiền. Nhìn thấy tình trạng của bà, gánh nặng trong lòng cậu ngày càng nặng thêm.
Đặc biệt là khi Tôn Hiền vẫn cười hiền hậu, nói với cậu bằng giọng quan tâm: \”Dương Kim à, con đừng đến thăm dì nữa. Dì không sao đâu. Con học giỏi như thế, chắc chắn bài vở nhiều lắm đúng không? Mau về nhà đi, đừng để lỡ thời gian của mình nhé.\”
Dương Kim, người không giỏi giao tiếp, không biết nên khéo léo đáp lại bà như thế nào.
Bình thường, cậu sẽ theo bản năng nhìn về phía Lương Dã để tìm sự giúp đỡ, nhưng lúc này, cậu nhắc nhở bản thân phải kiềm chế điều đó.
\”Cậu ấy không phải đến thăm mẹ đâu mà là đến chơi với con thôi. Mẹ đừng nghĩ nhiều, cũng đừng áp lực gì cả.\” Lương Dã lên tiếng giải thích.
Ngay cả khi Dương Kim không nhìn anh, Lương Dã vẫn tự nhiên đứng ra giúp cậu.
Cậu cúi đầu âm thầm bấm vào mu bàn tay mình tự nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo. Mùa đông sắp kết thúc, những thứ không nên kéo dài đến mùa xuân thì nên dừng lại.
Dương Kim chào tạm biệt Tôn Hiền rồi rời khỏi tiệm tạp hóa.
Lương Dã bước theo cậu, đá chân chống xe đạp, chuẩn bị đưa cậu về.
Những ngày gần đây, Lương Dã vẫn đều đặn đón đưa cậu đi học, thậm chí còn bảo cậu đến tiệm tạp hóa ở lại. Dương Kim nhiều lần từ chối, nói rằng vụ án đã được phá, không còn nguy hiểm nữa. Nhưng mỗi lần nghe vậy, Lương Dã dường như có chút tức giận. Dương Kim chỉ cúi đầu không nhìn anh, bướng bỉnh một mình về nhà ngủ.
Lúc này, vừa đá chân chống xe, Lương Dã vừa nói: \”Gần đây trị an không tốt, buổi tối nhớ khóa cửa kĩ nghe chưa?\”
Dương Kim không biết cái kết luận \”gần đây trị an không tốt\” của anh từ đâu mà ra. Nhưng khi nghĩ lại dáng vẻ của Lương Dã ngày đầu gặp, cậu cảm thấy vừa mơ hồ vừa tách biệt.


