Edit: wokequni
♡ ╰(\’︶\’)╯♡
Quan Tuyết Tức sốt rất cao, không thích hợp để ở ngoài trời hứng gió lạnh. Trần Tích cởi áo khoác của mình khoác lên người cậu, nửa dìu nửa bế đưa cậu lên lầu.
Sau khi Quan Tuyết Tức nói ra câu vừa rồi, bầu không khí giữa họ trở nên im lặng.
Trần Tích không như cậu mong đợi, lập tức tháo bỏ vẻ kiên cường giả tạo để bộc lộ nỗi đau hay tìm sự an ủi. Hắn chỉ siết chặt cánh tay vòng qua eo cậu hơn. Dù cách mấy lớp áo dày, sức mạnh ấy vẫn làm Quan Tuyết Tức cảm thấy nhói đau tận xương.
Lúc đó mới chín giờ hơn, Phương Cẩn Như còn chưa ngủ, đang xem tivi trong phòng khách. Cánh cửa bất ngờ mở ra, Trần Tích mang theo hơi lạnh dìu Quan Tuyết Tức yếu ớt bước vào.
Bà bất ngờ đứng dậy: \”Sao thế này? Lúc nãy còn khỏe cơ mà…\”
\”Cậu ấy bị cảm.\” Trần Tích khẽ nói, \”Mẹ, nhà mình còn thuốc hạ sốt không?\”
\”Có chứ!\” Phương Cẩn Như vội đi tìm hộp thuốc.
Trần Tích dìu Quan Tuyết Tức về phòng mình, để cậu nằm nghỉ trên giường. Hắn cởi áo khoác cho cậu, đo nhiệt độ, rót nước, và sau khi nhận được thuốc từ mẹ lại giúp cậu uống. Sau đó hắn đi xuống bếp để nấu một bát trà gừng.
Quan Tuyết Tức ngoan ngoãn phối hợp, nhưng cậu tự cho rằng mình không đến nỗi bệnh nặng, việc làm lớn chuyện thế này, nhất là khi Phương Cẩn Như đứng bên nhìn khiến cậu cực kỳ ngại ngùng.
Phương Cẩn Như cũng nhận ra sự lúng túng của cậu, liền giả vờ ngáp hai lần và nói:\”Mẹ đi ngủ đây, các con nói chuyện đi nhé.\”
Bà chu đáo khép cửa lại để hai người họ có không gian riêng.
Tình huống rõ ràng như vậy, chưa cần công khai đã chẳng khác gì công khai, nhưng Phương Cẩn Như không hỏi gì cả, cũng không làm họ khó xử. Sự bao dung của bà hoàn toàn trái ngược với tính cách gay gắt của Hà Vận.
Đúng lúc này điện thoại của Quan Tuyết Tức reo lên, màn hình hiện tên Hà Vận. Chắc bà muốn hỏi cậu khi nào về nhà.
Lúc đó, Trần Tích đang ở bếp. Quan Tuyết Tức bắt máy: \”Mẹ, tối nay con không về nhà.\”
Hà Vận hỏi: \”Con đang ở đâu?\”
\”Nhà Trần Tích.\” Quan Tuyết Tức không giấu giếm.
Trước đó, mối quan hệ mẹ con họ từng rơi xuống mức lạnh nhạt. Nhưng việc Hà Vận kể cho cậu nghe những điều bẩn thỉu Quan Tĩnh Bình đã làm sau lưng đồng nghĩa với việc chọn đứng về phía cậu, cho thấy bà đã quyết định không đồng lõa với ông ta.
Dẫu vậy, khi ra ngoài, Quan Tuyết Tức đã đi quá vội nên chưa kịp nói chuyện thấu đáo với bà.
\”Ở đây không có chuyện gì đâu,\” Quan Tuyết Tức nhẹ giọng nói, \”Con cũng ổn. Vừa uống thuốc rồi, chắc ngủ một giấc sáng mai sẽ khỏi và đi học bình thường.\”
\”Mẹ vừa gọi điện cho Quan Tĩnh Bình, nói chuyện với ông ta một chút.\”
\”Ông ta nói gì?\”