Edit: wokequni
♡ ╰(\’︶\’)╯♡
Quan Tuyết Tức vừa dứt lời, như ném một quả bom vào giữa phòng, suýt chút nữa đã làm ngôi nhà nổ tung.
Trong khoảnh khắc ấy, biểu cảm của Quan Tĩnh Bình và Hà Vận quả thật khiến người ta cả đời không quên được: vừa kinh ngạc, vừa sững sờ, lại như đông cứng giữa không gian im lặng chết chóc.
Quan Tuyết Tức đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đối mặt với mọi hậu quả tồi tệ nhất: bị chửi, bị đánh, hoặc bất cứ điều gì khác. Nhưng cậu không hề sợ hãi, cũng không có ý định nhẫn nhịn chịu đựng — cậu sẽ phản kháng.
Thế nhưng những điều cậu dự đoán lại không xảy ra.
Quan Tĩnh Bình như không tin vào tai mình, lẩm bẩm: \”Con nói gì? … Đồng tính sao?\”
Giọng điệu của ông ngơ ngác, cứ như ngay sau đó sẽ hỏi đồng tính là gì.
Nhưng với kinh nghiệm lăn lộn trong quan trường nhiều năm, ông không thể không hiểu. Chỉ là tình huống này bất ngờ đến mức khiến ông choáng váng. Trong những trải nghiệm đầy kịch tính của mình, ông chưa từng gặp chuyện nào sốc đến thế.
Tiếng nói của Quan Tĩnh Bình như đánh thức Hà Vận đang bàng hoàng. Phản ứng đầu tiên của bà là cho rằng Quan Tuyết Tức đang nói bậy để chọc tức mình. Bà giận đến đỏ mặt, hét lớn: \”Con nói lại lần nữa xem?!\”
Quan Tuyết Tức đứng dậy, đáp trả một cách lạnh lùng: \”Con là đồng tính, mẹ nghe không hiểu sao? Đồng tính nghĩa là thích đàn ông, không thể sinh con.\”
Cậu cố tình thêm dầu vào lửa, giọng điệu đầy khinh thường, ánh mắt như thách thức. Như thể cậu đang nhập vai Nhị Lang Thần dưới chân núi Trần Đường sẵn sàng hy sinh mọi thứ, cắt đứt mọi ràng buộc với gia đình để được tự do.
Nhưng thực tế, người đầu tiên không chịu nổi lại chính là cậu.
Hà Vận nước mắt rơi đầy mặt, quay người ra phòng khách cầm cây chổi ở góc tường xông vào đánh Quan Tuyết Tức. Nhưng sức bà không đủ, chỉ khiến bụi bay khắp phòng.
Vừa đánh bà vừa khóc mắng: \”Con nói linh tinh cái gì đấy? Chỉ để làm mẹ tức chết sao? Đồng tính gì chứ?! Con muốn làm mẹ phát điên à?!\”
Quan Tuyết Tức giật lấy cây chổi, ném ra khỏi cửa.
Hà Vận lại vơ một chồng sách trên bàn ném về phía cậu. Cậu không nói lời nào, còn bà thì liên tục trách mắng.
Bỗng Quan Tĩnh Bình vỗ mạnh vào cửa, quát lớn: \”Đủ rồi! Đừng làm loạn nữa!\”
Không ngờ ông lại trở thành người đứng ra hòa giải.
Quan Tuyết Tức ngạc nhiên nhìn ba cậu, nhưng rất nhanh đã hiểu lý do.
Quan Tĩnh Bình hạ thấp giọng, nghiêm khắc nói: \”Cãi nhau cái gì? Nhà cũ cách âm kém, nó không biết xấu hổ nhưng tôi thì không chịu được mất mặt!\”
Quan Tuyết Tức cười khẩy: \”Ông mà cũng biết sĩ diện cơ à? Thật nực cười.\”
Cậu tiến đến gần nhìn thẳng vào ba mình mà nói: \”Tôi không phải con người, tôi chỉ là cái mặt nạ của hai người thôi.\”