Edit: wokequni
♡ ╰(\’︶\’)╯♡
Sau bao năm ly hôn, Quan Tĩnh Bình và Hà Vận gần như cắt đứt mọi liên lạc. Lần này họ ngồi lại cùng nhau, chắc chắn chỉ vì người con trai chung – Quan Tuyết Tức.
Trong phòng khách ấm áp, tiếng TV phát nhỏ làm nền, không khí được bao phủ bởi sự trầm lặng. Trên bàn trà bày một đĩa trái cây cùng bình trà nóng. Quan Tĩnh Bình có lẽ không ngờ rằng mình lại được tiếp đãi như một vị khách.
Quan Tuyết Tức bước vào, ánh mắt lướt qua hai người ngồi đối diện trên sofa. Một thoáng mơ hồ lướt qua tâm trí cậu như thể ký ức lẫn lộn giữa thực tại và quá khứ.
Một gia đình ba người đã ly tán từ lâu, nay lại bất ngờ \”đoàn tụ\”.
Tuy nhiên, từ \”đoàn tụ\” có lẽ không phù hợp, vì đây không phải là buổi sum họp gia đình mà chỉ đơn giản là một \”hội nghị đối tác\” ngắn ngủi, khi hai cổ đông A và B cùng thảo luận về \”sản phẩm chung\”.
\”Sản phẩm chung\” Quan Tuyết Tức tự cười thầm trước ý nghĩ hài hước không mấy tử tế trong đầu.
Nhưng trên gương mặt cậu không lộ bất kỳ dấu hiệu vui vẻ nào. Ngược lại, trong lòng Quan Tuyết Tức dấy lên một linh cảm bất an. Ánh mắt cậu không ngừng dừng lại ở mẹ mình – Hà Vận.
Hà Vận lên tiếng: \”Cởi áo khoác ra đi con, lại đây ngồi.\”
\”Hai người đang bàn gì thế?\” Quan Tuyết Tức treo áo, bước tới bên mẹ, tiện tay cầm một quả táo cắn một miếng.
Hà Vận vỗ nhẹ tay cậu, trách yêu: \”Ăn mà không rửa tay, đã nói bao lần rồi, bệnh từ miệng mà ra!\”
Quan Tuyết Tức làm như không nghe, ngẩng đầu nhìn về phía Quan Tĩnh Bình.
Người đàn ông ngồi kia với phong thái lịch lãm điển hình của một doanh nhân thành đạt, luôn giữ dáng vẻ điềm đạm hiếm khi để lộ cảm xúc giận dữ. Quan Tuyết Tức biết rõ đó không phải vì ông có tính khí tốt, mà bởi ông quá chú trọng hình tượng, không bao giờ muốn phô bày mặt xấu xí của mình.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng mình cũng thừa hưởng tính cách này từ ông.
\”Chúng ta đang bàn về chuyện học của con.\” Quan Tĩnh Bình mở lời, \”Năm nay con đã lớp 11 rồi…\”
\”Vẫn mới lớp 11 thôi mà, ông làm gì vội thế?\” Quan Tuyết Tức lập tức chen ngang, giọng đầy phòng bị.
Quan Tĩnh Bình không vội, bình thản đáp: \”Lớp 11 là thời điểm khá muộn rồi. Nếu muốn du học, con cần chuẩn bị càng sớm càng tốt.\”
Quan Tuyết Tức bất giác sững người, ánh mắt hướng về phía mẹ mình.
Hà Vận mỉm cười, dường như tâm trạng bà đang rất tốt. Từ khi bắt đầu một mối quan hệ mới, bà không còn dễ dàng bị Quan Tĩnh Bình chọc giận nữa.
Có câu nói: \”Người sống nhờ một hơi thở.\” Khi cơn giận tan biến, những điều từng khó chấp nhận giờ đây sau khi cân nhắc lợi ích lại trở nên hợp lý.