[Đm/Done] Mùi Hương Của Người – Na Khả Lộ Lộ – Chương 56: Cậu ngoài ánh sáng, tôi trong bóng tối. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Done] Mùi Hương Của Người – Na Khả Lộ Lộ - Chương 56: Cậu ngoài ánh sáng, tôi trong bóng tối.

Edit: wokequni

♡ ╰(\’︶\’)╯♡

Từ những năm cấp hai Trần Tích đã viết chữ rất đẹp, kiểu chữ của hắn khi ấy so với bây giờ gần như không có gì thay đổi.

Những đoạn nhật ký được dán trong cuốn sổ tay đã được cắt dán cẩn thận, không phải toàn bộ nội dung ban đầu.

Những trang đầu tiên kể lại khoảnh khắc đầu tiên họ gặp nhau:

Hôm nay tôi lại thấy cậu ấy. Nghe nói cậu ấy tên là Quan Tuyết Tức. Một cái tên thật lạ, tôi đoán ba mẹ cậu ấy chắc thích xem phim thần tượng.

Lần trước, sau khi thi vòng sơ loại xong, tôi nghe cậu ấy đối chiếu đáp án với người khác. Cậu ấy nói tôi làm sai câu hỏi cuối cùng, còn đứng trước mặt tôi giảng bài. Tôi không muốn nghe. Tôi ghét kiểu người như cậu ấy: nhiệt tình, thích thể hiện. Tôi đâu quen biết gì cậu ấy, sao lại lo chuyện bao đồng thế?

Chỉ cần tinh ý một chút, cậu ấy hẳn đã nhận ra sự khó chịu của tôi. Nhưng không, cậu ấy vẫn tiếp tục giảng giải đến hết. Tôi nghĩ, cậu ấy không thật lòng muốn giúp tôi mà chỉ muốn chứng tỏ rằng cậu ấy giỏi hơn.

Quả nhiên, cảm giác của tôi không sai. Hôm nay gặp lại, cậu ấy đã không còn nhớ tôi là ai.

Đọc đến đây, Quan Tuyết Tức nhíu mày, vừa thấy buồn cười vừa muốn đánh cho Trần Tích một trận.

Cậu tiếp tục lật sang những trang tiếp theo.

Lần này là tôi chủ động chào hỏi trước.

Bên cạnh cậu ấy có mấy người bạn. Những tình huống như vậy tôi thường chẳng bao giờ tham gia, nhưng hôm nay tôi thi rất tốt, không nhịn được muốn đối chiếu đáp án với cậu ấy, tìm lỗi sai để hạ bớt sự kiêu ngạo của cậu.

Đáng tiếc tôi chẳng tìm ra lỗi nào. Cậu ấy giỏi hơn tôi tưởng. Tính cách cũng không tệ như tôi nghĩ. Thậm chí cậu ấy còn tưởng tôi có ý tốt, muốn làm bạn với cậu.

Thật nực cười. Ai rảnh như cậu ấy, thi cử mà cũng tụ tập bạn bè. Chẳng lẽ không thấy nhàm chán sao?

Nhưng khi cậu ấy mời tôi uống nước ngọt, tôi không từ chối.

Cậu ấy nói cậu ấy nhắm đến vị trí đầu bảng, rồi hỏi tôi muốn đứng thứ mấy. Tất nhiên là thứ nhất. Tôi không thích giả bộ khiêm tốn, nói bừa rằng chỉ cần làm bài tốt là được. Quan Tuyết Tức rất kiêu ngạo, nói rằng có cậu ấy ở đây, tôi đừng mong giành được hạng nhất.

Khi nói câu đó, cậu ấy đứng rất gần, cười đầy ngạo nghễ. Tôi có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của cậu ấy. Đáng lẽ, đây không phải điều tôi nên chú ý, nhưng lông mi của cậu ấy quá dài, thật kỳ lạ.

Ánh mắt của cậu ấy nhìn tôi cũng mang theo sự dò xét. Ánh mắt đó tôi đã quen thuộc từ lâu. Tôi luôn cảm thấy con người chẳng khác gì hàng hóa, chỉ cần xuất hiện trước mặt người khác là lập tức bị đánh giá.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.