[Đm/Done] Mùi Hương Của Người – Na Khả Lộ Lộ – Chương 52: Tôi ghét cậu. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Done] Mùi Hương Của Người – Na Khả Lộ Lộ - Chương 52: Tôi ghét cậu.

Edit: wokequni

♡ ╰(\’︶\’)╯♡

Không tức giận là không thể, nhưng Dương Dật Nhiên nói đúng. Trước mặt bao nhiêu người như vậy, Quan Tuyết Tức không muốn biến sinh nhật mình thành trò cười.

Cậu cố kìm nén cảm xúc, giao việc hâm nóng lại bầu không khí cho Tống Minh Lợi và Dương Dật Nhiên, rồi kéo Phó Dương cùng vài người khác ra một góc để nói chuyện.

Quan Tuyết Tức nắm chặt chiếc điện thoại trong tay — màn hình vẫn im lặng, không có bất kỳ tin nhắn nào.

Đầu đau như búa bổ, khuôn mặt nhầy nhụa dù đã lau qua vẫn cảm thấy khó chịu. Thực ra Quan Tuyết Tức chẳng muốn giao tiếp với ai nữa, nhưng đây là sinh nhật của cậu. Vừa phải chứng kiến Trần Tích và bạn bè xô xát, lại bị bỏ mặc với một thái độ lạnh nhạt, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng ra giải quyết.

May mà chiếc điện thoại đủ bền, nếu không có lẽ đã bị Quan Tuyết Tức bóp vỡ.

Chưa kịp mở lời, Phó Dương đã nhanh nhảu lên tiếng trước: \”Cậu đừng hỏi tôi, tôi không biết vì sao đâu. Muốn biết thì đi mà hỏi Trần Tích — nhưng này, cậu ta có bình thường không đấy? Nói đánh là đánh, chẳng hề báo trước. Người bình thường ai làm vậy chứ?\”

Phó Dương vừa nói vừa chỉ vào vết sưng nơi khóe miệng, mặt đầy tức tối: \”Quan Tuyết Tức, nể mặt cậu nên tôi không tính toán với cậu ta. Nếu không thì đừng mong cậu ta ra khỏi đây nguyên vẹn!\”

Quan Tuyết Tức im lặng nghĩ thầm: Cậu nói cứ như thật, thắng nổi Trần Tích chắc? Ba người các cậu hợp sức lại cũng không đủ làm khó được cậu ấy.

Nhìn Phó Dương bầm tím, rồi nhớ đến Tiền Bác – người còn tệ hơn – Quan Tuyết Tức không khỏi áy náy, đồng thời cũng cảm thấy kỳ quặc.

\”Trước khi đánh nhau, các cậu đang làm gì?\”

Phó Dương lập tức lúng túng: \”Chẳng làm gì cả, chỉ đùa chút thôi. Lúc cậu ngủ, bọn tôi chơi bài, rảnh quá thì… bôi ít kem lên mặt cậu.\”

Quan Tuyết Tức trừng mắt lườm: \”Vậy cậu không thể làm gì khôn ngoan hơn à?\”

Phó Dương vội vàng giải thích: \”Chỉ có thế thôi, chẳng có gì khác! Tôi biết cậu sẽ không vui, cậu tỉnh dậy đánh tôi mắng tôi cũng được, tôi chịu. Nhưng chuyện này liên quan gì đến Trần Tích? Chẳng lẽ chỉ cậu ta mới được thân với cậu còn bọn tôi đều là người ngoài chắc? Ngay cả đùa chút cũng phải xem sắc mặt cậu ta à?\”

Tiền Bác chêm vào một câu: \”Không chỉ nhìn sắc mặt đâu, mà còn phải ăn đấm nữa đấy.\”

Ngũ Duệ Nguyên cũng xen vào với vẻ bực bội: \”Cậu ta đúng là cuồng bạo lực, động tí là đánh người.\”

Tiền Bác hậm hực: \”Cũng đúng thôi, tội phạm vị thành niên mà, ai mà không biết.\”

Quan Tuyết Tức không chịu nổi nữa, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiền Bác, \”Cậu có thôi đi không? Ở đâu cũng thấy cậu, lần nào cũng có mặt. Cậu không thấy phiền sao?\”

Tiền Bác tái mặt, câm nín.

Quan Tuyết Tức vốn không hề thân thiết với Tiền Bác, nhưng Tiền Bác luôn tìm cách bám víu cố gắng tạo dựng quan hệ anh em để nâng cao vị thế của bản thân.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.