[Đm/Done] Mùi Hương Của Người – Na Khả Lộ Lộ – Chương 49: Thích cậu đến chết. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Done] Mùi Hương Của Người – Na Khả Lộ Lộ - Chương 49: Thích cậu đến chết.

Edit: wokequni

♡ ╰(\’︶\’)╯♡

Quan Tuyết Tức đã từng tham gia vài buổi sinh nhật của bạn học, bất kể chủ tiệc là nam hay nữ, cách vui chơi có thể khác nhau nhưng điểm chung là rất náo nhiệt.

Nhưng giống như Trần Tích, một người trong ngày sinh nhật không nhận được lời chúc từ bất kỳ ai, cậu lại chưa từng gặp qua.

Trần Tích thực sự không có bạn bè. Mẹ hắn cũng đang đi công tác phải đến sáng mai mới trở về. Nếu không có Quan Tuyết Tức ở đây, tối nay liệu còn ai sẽ nói với hắn một câu \”Chúc mừng sinh nhật\”?

\”Thật tội nghiệp.\”

Khi cắt bánh kem, Quan Tuyết Tức lấy một ít kem bôi lên mũi Trần Tích. Hắn không hề tránh né, bình thản để mặc, thậm chí còn mỉm cười.

Trần Tích không cảm thấy mình đáng thương: \”Sinh nhật có quan trọng đến vậy không?\”

Quan Tuyết Tức trả lời: \”Cũng không quá quan trọng, nhưng nhận được nhiều lời chúc sẽ rất vui mà. Một năm có 365 ngày, chẳng lẽ không nên dành một ngày để tự cho mình một kỳ nghỉ \’tinh thần\’ hay sao?\”

Trần Tích gật đầu nhưng lại nói: \”Tôi không cần nhiều lời chúc, chỉ cần cậu là đủ rồi.\”

\”…\” Quan Tuyết Tức liếc hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ, Trần Tích giỏi nói những lời ngọt ngào thật đấy.

Nhưng hắn chẳng có vẻ gì là đang nói lời tán tỉnh, biểu cảm vẫn rất bình thản, không chút gợn sóng.

Hai người cùng ngồi trước bàn trà trong phòng khách. Quan Tuyết Tức đút cho Trần Tích miếng bánh kem đầu tiên, sau đó hỏi: \”Lúc nãy thổi nến, cậu đã ước điều gì?\”

\”Nói ra sẽ không linh nghiệm.\” Trần Tích không chịu nói.

Quan Tuyết Tức nhếch môi: \”Thế mà cậu cũng tin à?\”

Trần Tích đáp: \”Trước đây không tin nhưng bây giờ thì phải tin.\”

\”Ý cậu là sao?\”

\”Không nói cho cậu đâu.\”

\”…\”

Đúng là thần kinh. Quan Tuyết Tức lườm hắn một cái, không vui nói: \”Nhưng cậu không nói, tôi làm sao giúp cậu thực hiện được điều ước?\”

\”Đó là hai chuyện khác nhau.\” Trần Tích vẫn tính toán chi ly như mọi khi. \”Điều ước lúc nãy là cầu nguyện với ông trời, không thể nói cho cậu. Còn điều ước bây giờ mới là dành cho cậu —\”

Đột nhiên, chiếc ghế sofa lún xuống, Quan Tuyết Tức bị đẩy ngã về phía lưng ghế. Trần Tích với đôi môi còn vương vết kem ghé sát vào tai cậu, khẽ nói: \”Tôi muốn ngủ với cậu, Quan Tuyết Tức.\”

\”…\”

Quan Tuyết Tức đỏ bừng cả tai, trừng mắt giả ngu: \”Vậy chúng ta đi ngủ thôi, vừa hay tôi cũng buồn ngủ rồi.\”

\”Không phải kiểu ngủ bình thường, là kiểu ngủ đó cơ…\” Trần Tích không để cậu lấp liếm, nhưng cũng không tiện nói thẳng.

Trần Tích cúi người như sợ ai đó nghe thấy, giọng nói thấp trầm đầy quyến rũ: \”Quan Tuyết Tức, thể lực của tôi rất tốt, cậu có muốn thử không? Hửm?\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.