Edit: wokequni
♡ ╰(\’︶\’)╯♡
Cuối thu trời càng lạnh, hôm nay so với hôm qua nhiệt độ giảm tận tám độ.
Gió thu trên sân vận động thổi mạnh, đáng lý phải rất lạnh nhưng Quan Tuyết Tức lại không cảm thấy như vậy. Cậu chỉ cảm nhận được cơ thể Trần Tích nóng rực như một lò sưởi, khiến tim cậu bối rối không yên.
Quan Tuyết Tức vội vàng đẩy Trần Tích ra, trả lại áo khoác rồi lùi lại ba bước như đang chạy trốn:.
\”Đúng là hơi chóng mặt.\” Quan Tuyết Tức bối rối nói, \”Có lẽ tôi bị cảm rồi. Tôi… tôi về lớp trước đây!\”
Nói xong, cậu quay đầu bỏ đi.
Trần Tích đứng phía sau gọi: \”Cậu không ăn cơm à?\”
Quan Tuyết Tức giả vờ không nghe thấy, bước nhanh như chạy trốn.
\”…\”
Chuyện vừa rồi khiến Quan Tuyết Tức bồn chồn không yên, nhưng cậu cũng chẳng biết chia sẻ cùng ai.
Quan Tuyết Tức vẫn cố giữ nguyên tắc sống của mình: Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Cậu cố gắng áp chế cảm giác hoảng loạn trong lòng.
Ấy vậy mà hôm nay cảm giác đó dường như lớn đến mức không thể kìm nén. Về lớp, Quan Tuyết Tức dành trọn giờ nghỉ trưa để học thuộc hai trang từ vựng tiếng Anh, cuối cùng cũng tạm thu nhỏ được sự bối rối ấy.
Khi cậu đang cố gắng tiếp tục làm dịu tâm trạng, tên thủ phạm Trần Tích lại bất ngờ tìm đến.
Còn ba phút nữa là vào tiết, Quan Tuyết Tức vừa đóng cửa sau lớp thì nghe tiếng gõ lên cửa kính.
Cậu cứ ngỡ là giáo viên chủ nhiệm đến kiểm tra, ngẩng đầu nhìn lại thấy Trần Tích.
Trần Tích đẩy cửa mở một khe hẹp, đưa cho cậu một túi nhựa.
Trong túi là một ổ bánh mì, hai gói khoai tây chiên và một lon nước ngọt.
\”Ăn chút gì đi, đừng để đói.\” Trần Tích nói, \”Cũng đừng giận tôi nữa. Tôi đi đây.\”
Nói xong, hắn quay người về lớp số 2.
\”…\”
Cửa lại khép lại, Quan Tuyết Tức cầm túi nhựa trên tay, ngẩn người mất vài giây rồi nhét tất cả vào ngăn bàn. Đói thì đói thật nhưng lại chẳng còn chút khẩu vị nào.
Suốt cả buổi chiều, Quan Tuyết Tức không tài nào tập trung được.
Tống Minh Lợi nhìn cậu đầy nghi hoặc, dù không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng mơ hồ đoán rằng có liên quan đến Trần Tích.
Bị những lời bàn tán trong nhóm chat ảnh hưởng, trí tưởng tượng của Tống Minh Lợi bắt đầu bay xa. Cậu ta đột ngột hỏi Quan Tuyết Tức: \”Sao trông cậu bồn chồn thế? Như bị ai dọa vậy… Hay là Trần Tích tỏ tình với cậu rồi?\”
Quan Tuyết Tức vừa vặn nắp lon nước ngọt, chưa kịp uống thì bị câu nói này làm sặc, ho sù sụ, nước ngọt chảy ngược vào khí quản.