[Đm/Done] Mùi Hương Của Người – Na Khả Lộ Lộ – Chương 32: Nếu tôi thích cậu. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Done] Mùi Hương Của Người – Na Khả Lộ Lộ - Chương 32: Nếu tôi thích cậu.

Edit: wokequni

(\’︶\’)╯♡

Quan Tuyết Tức vốn luôn thông minh và bình tĩnh là thế, vậy mà lần đầu tiên lại lộ ra dáng vẻ hoang mang, kinh ngạc, thậm chí ngây người như một kẻ ngốc thế này. Tất cả những biểu cảm này đều bị Trần Tích thu vào mắt.

Hot boy trường hoàn toàn đánh rơi hình tượng.

Lúc này Quan Tuyết Tức không quan tâm đến việc giữ hình tượng nữa. Cậu bị Trần Tích làm choáng váng, mắt trợn to, tim đập loạn, đầu ngón tay run rẩy.

— Trần Tích hôn lên sống mũi cậu.

Đó là một nụ hôn nhẹ từ bên hông, thoáng qua như lông vũ khẽ lướt qua.

Một câu chất vấn không đủ để cậu trút bỏ cảm giác bối rối và kinh ngạc lúc này. Quan Tuyết Tức đã chuẩn bị cả một bụng lời mắng chửi, định trút hết lên đầu Trần Tích để lấy lại cảm giác kiểm soát.

Nhưng cậu chưa kịp nói gì, và Trần Tích cũng chưa kịp trả lời, cửa phòng nghỉ đột ngột bị đẩy ra.

Dẫn đầu là Phó Dương, theo sau là tám, chín thành viên đội bóng rổ bước vào.

Bọn họ đứng sững, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ kỳ lạ.

Phó Dương lên tiếng: \”Hai cậu làm gì đấy? Sao không bật đèn?\”

\”…\”

May mà đèn chưa bật, nếu không tư thế Trần Tích ép Quan Tuyết Tức vào tường sẽ dễ gây hiểu lầm.

Quan Tuyết Tức cảm thấy như bị bắt quả tang, hoảng hốt đẩy Trần Tích ra.

Trần Tích còn phản ứng nhanh hơn. Trước khi ánh mắt Phó Dương kịp hướng về phía họ, hắn đã lập tức rời khỏi cậu.

Tuy vậy, khoảng cách giữa hai người quá gần, bầu không khí vẫn còn chút gì đó mờ ám. Phó Dương nhạy bén phát hiện ra, bèn đùa: \”Chuyện gì thế? Hai cậu lén lút yêu đương à?\”

\”Cút đi!\” Quan Tuyết Tức làm ra vẻ bình tĩnh kéo lại vạt áo cho ngay ngắn, \”Đừng có đùa mấy trò gay gú ghê tởm, chẳng buồn cười chút nào.\”

Nghe vậy, Trần Tích liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt có chút nghi ngờ như thể câu nói kia ám chỉ hắn.

Phó Dương không nghĩ gì nhiều, vừa cười vừa bật đèn lên, hỏi: \”Hai cậu đã thử đồng phục chưa?\”

Quan Tuyết Tức đáp: \”Chưa, tối tôi về nhà thử.\”

\”Đừng thế, bây giờ thử luôn đi. Nếu không vừa tôi còn bảo người sửa.\” Phó Dương giơ bộ đồng phục bóng rổ rộng thùng thình của mình lên, cười nói: \”Bình thường không mặc cũng được, nhưng ngày thi đấu thì phải mặc, áo giáp vô địch phải đẹp trai mới được!\”

\”Được thôi.\” Quan Tuyết Tức thầm nghĩ, chưa đấu mà cậu ta đã tự nhận mình vô địch rồi.

Bình thường cậu sẽ đấu khẩu với Phó Dương vài câu, nhưng hôm nay bị Trần Tích làm phiền quá mức, tâm trạng rối bời chỉ qua loa đáp một tiếng rồi cầm bộ đồng phục vào phòng thay đồ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.