Edit: wokequni
♡ ╰(\’︶\’)╯♡
Điều kiện để tan học đi cùng nhau là phải cùng đường.
Quan Tuyết Tức siết chặt quai đeo balo, liếc nhìn Trần Tích.
Hắn quả nhiên không bình thường. Khi bị cậu nhìn lạnh lùng, cả người như căng thẳng hơn, khí thế ngột ngạt như đối mặt với kẻ thù. Đôi mắt hắn càng chăm chăm dõi theo cậu như sợ rằng cậu sẽ bước đi và bỏ mặc hắn.
Quan Tuyết Tức bối rối: Cậu ta bị bệnh gì thế này?
\”Nhà cậu ở đâu?\”
Cửa lớp học người qua lại tấp nập, không thể cứ đứng chắn lối, cũng chẳng thể như diễn kịch mà đứng đơ ở đây để người khác vây xem. Quan Tuyết Tức bước ra ngoài, Trần Tích lập tức đi sát theo sau. Nghe câu hỏi của cậu, hắn đáp: \”Ở khu Tinh Hà Viên.\”
Quan Tuyết Tức ngạc nhiên: \”Tinh Hà Viên cũng đi được tuyến 19 sao?\”
Nơi đó gần như là hướng ngược lại.
Trần Tích đã tra sẵn tuyến xe buýt, bình thản nói: \”Đi tuyến 19, đổi sang tuyến 38, rồi chuyển tiếp tuyến 504.\”
Quan Tuyết Tức: \”……\”
Định làm tour du lịch quanh thành phố à? Vòng vo kiểu này là ý gì?
Cậu im lặng, không nói thêm lời nào trong một lúc lâu.
Lần trước, Lý Đức Hảo từng nói quan hệ xã giao quá tốt đôi khi không hẳn là điều hay. Quan Tuyết Tức mỗi ngày đi học về đều cảm nhận điều này rất rõ.
Từ cửa lớp 1 đến cổng trường, rồi từ cổng trường đến trạm xe buýt, lúc nào cũng có không biết bao nhiêu bạn học chào hỏi cậu. Trông chẳng khác nào ngôi sao nổi tiếng xuất hiện trên phố, đến mức Quan Tuyết Tức cười cứng cả mặt.
Hôm nay, Quan đại minh tinh lại có thêm một \”cái đuôi\”.
Trần Tích theo sát cậu từng bước, dù làm những việc chẳng khác nào một người theo hầu, nhưng khí thế vẫn không hề giảm sút. Hắn giống như một tảng băng di động cứ thế bám sát Quan Tuyết Tức.
Người xung quanh nhìn thấy cảnh đó đều không khỏi kinh hãi. Không xa có tiếng bàn tán:
\”Xong rồi! Cuối cùng Trần Tích cũng ra tay với Quan Tuyết Tức!\”
\”Họ định đi đâu đánh nhau thế?\”
\”Có nên đi xem không?\”
\”Có cần báo cho lão Lý không?\”
\”Tôi lo cho anh Tuyết Tức quá, QAQ khóc mất!\”
Quan Tuyết Tức nghe rõ từng câu một, không sót từ nào.
Trần Tích chắc cũng nghe thấy. Hắn khẽ nhíu mày, nói: \”Tôi sẽ không đánh nhau với cậu.\”
\”Tôi biết.\” Quan Tuyết Tức đáp, \”Nhưng tôi không hiểu cậu muốn gì. Hỏi tôi bài toán, giờ lại đòi đi cùng tôi về nhà. Rốt cuộc cậu đang tính làm gì?\”
Trời thu mưa lạnh, gió thổi mạnh, mây đen kéo phủ kín trời.
Một cơn gió buốt quét qua, Quan Tuyết Tức kéo nhẹ vạt áo khoác nhưng chẳng ấm hơn là bao. Dù vậy, cậu vẫn không cài cúc áo, cứ thế khoác áo đi bộ, chiếc áo dài tung bay trong gió mang vẻ đẹp vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.