[Đm/Done] Mùi Hương Của Người – Na Khả Lộ Lộ – Chương 13: Lại gần thế này thật ghê tởm. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Done] Mùi Hương Của Người – Na Khả Lộ Lộ - Chương 13: Lại gần thế này thật ghê tởm.

Edit: wokequni

♡ ╰(\’︶\’)╯♡

Rất ghét sao? Không hẳn.

Quan Tuyết Tức nghĩ, chuyện hôm nay cậu và Trần Tích đánh nhau chẳng qua là \”lửa cháy thành môn, vạ lây ao cá\”, nguyên nhân phần lớn bắt nguồn từ Quan Tĩnh Bình. Trần Tích chẳng qua chỉ là đối tượng để cậu trút giận.

(*) Lửa cháy thành môn, vạ lây ao cá nghĩa là cửa thành cháy, cá trong ao cũng bị vạ lây, chỉ tình huống người vô tội hoặc không liên quan bị ảnh hưởng tiêu cực từ sự cố của người khác.

Nhưng nếu đổi là một người khác, Quan Tuyết Tức sẽ không trút giận lên họ.

Cậu thực sự có chút không ưa Trần Tích.

Là \”có chút\” chứ không phải \”rất\”. Chính sự mơ hồ này lại khiến cảm giác ấy trở nên phức tạp.

Cảm giác ghét bỏ của Quan Tuyết Tức đối với Trần Tích không mãnh liệt đến mức khiến cậu sẵn sàng phá vỡ ranh giới đạo đức của mình để dùng bạo lực. Vì vậy, khi cơn giận đã nguôi ngoai và đầu óc bình tĩnh trở lại, cậu cảm thấy hơi áy náy.

—— Vừa rồi cậu đã quá kích động, dù đối phương là ai thì hành động khiêu khích và đánh nhau cũng đều không đúng.

Quan Tuyết Tức liếc nhìn Trần Tích.

Trần Tích cũng đang nhìn cậu.

Không đợi được câu trả lời, một người vốn ít nói như Trần Tích lại truy hỏi thêm: \”Tôi thực sự đáng ghét đến vậy sao?\”

\”Là vì tôi…\” Trần Tích ngừng lại, ánh mắt sắc bén, \”…giết người à?\”

Quan Tuyết Tức ngẩn người.

Dưới ánh nắng vàng rực rỡ từ cửa sổ hành lang, ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối càng rõ rệt. Đột nhiên, Trần Tích bước ra khỏi vùng tối, tiến sát lại gần Quan Tuyết Tức, giọng trầm xuống: \”Cậu cũng giống bọn họ, sợ tôi sao?\”

Khoảng cách giữa hai người quá gần, tạo cảm giác áp bức. Theo phản xạ tự vệ, Quan Tuyết Tức đẩy Trần Tích ra một chút. Hành động này như ngầm khẳng định phán đoán của Trần Tích. Hắn cười nhạt, gần như tự giễu: \”Sợ gì chứ? Tôi đâu có định giết cậu.\”

Quan Tuyết Tức: \”……\”

Câu thoại thật kỳ lạ, bầu không khí càng quái lạ hơn.

Trần Tích nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, cứng rắn như thường.

Thấy biểu cảm của hắn, lời xin lỗi đã đến bên môi của Quan Tuyết Tức lại bị nuốt xuống.

Hiển nhiên lời xin lỗi thốt lúc này chẳng có chút ý nghĩa nào. Dù Quan Tuyết Tức có tỏ ra thế nào, Trần Tích cũng sẽ không cho cậu chút thiện cảm.

Vừa rồi, dưới sự góp vui của Tiền Bác, Trần Tích đã bị đánh khá thảm. Dù vẻ ngoài không lộ rõ vết thương nhưng Quan Tuyết Tức biết rất rõ hắn đã lãnh bao nhiêu cú đấm vào người.

Thù hằn giữa họ giờ đã hình thành, không phải chỉ một câu xin lỗi là có thể hóa giải. Nếu cậu nói: \”Xin lỗi, tôi khiến cậu bị thương.\” thì Trần Tích rất có thể sẽ mỉa mai cậu, bảo rằng cậu giả vờ từ bi như mèo khóc thương chuột.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.