[Đm/Done] Mùi Hương Của Người – Na Khả Lộ Lộ – Chương 12: Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Done] Mùi Hương Của Người – Na Khả Lộ Lộ - Chương 12: Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!

Edit: wokequni

♡ ╰(\’︶\’)╯♡

Trường trung học số 16 quy mô lớn, học sinh đông, riêng khối lớp 11 chiếm trọn một tòa nhà giảng dạy, lớp 11-1 và lớp 11-2 nằm ở tầng ba của tòa nhà.

Đúng lúc giờ ra chơi, buổi chiều thường dễ buồn ngủ, hầu hết mọi người trong lớp đều gục xuống bàn để ngủ bù, hành lang chỉ lác đác vài tiếng đùa giỡn, không còn náo nhiệt như buổi sáng.

Không biết ai đó bất ngờ hét lên ở cửa lớp 11-1: \”Quan Tuyết Tức và Trần Tích đánh nhau rồi!\”

Tiếng hét này truyền đến mấy lớp gần đó, mọi người lập tức phản ứng: đùa giỡn thì dừng lại, làm bài thì ngẩng đầu lên, đang gục thì ngồi thẳng dậy, tất cả đều quay ra nhìn cửa.

\”Gì cơ?\”

\”Ai với ai đánh nhau cơ?\”

\”Quan Tuyết Tức và Trần Tích á? Chết tiệt!\”

Tống Minh Lợi đang chơi game ở hàng ghế cuối giật nảy mình vứt luôn điện thoại, như bị quỷ ám mà bật dậy lao ra ngoài cửa: \”Ở đâu? Ở đâu?!\”

\”Ở nhà vệ sinh!\” Người báo tin cho biết.

Phản ứng đầu tiên của Tống Minh Lợi là: Quan Tuyết Tức toi rồi.

Trần Tích là người luyện võ, có thể một mình chấp tám người, lại còn kinh nghiệm đầy mình.  Kiểu học sinh giỏi như Quan Tuyết Tức chưa từng đánh nhau một lần, làm sao mà đấu lại được?

Thật lòng mà nói, nghĩ đến bài học của những người đi trước như Tiền Bác, khi nhắc đến chuyện đánh nhau với Trần Tích, Tống Minh Lợi cũng thấy sợ.

Quan Tuyết Tức là \”Bồ Tát sống\” ngồi cùng bàn tốt bụng, ngày nào cũng cho cậu ta mượn bài tập chép, ân nghĩa sâu như biển. Tống Minh Lợi vì vị \”Bồ Tát sống\” này mà lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ, nhất định phải ra giúp đỡ… À à không, là ra can ngăn.

Tống Minh Lợi kéo theo mấy nam sinh lớp 11-1, đi ngang qua lớp 11-2 thì gọi thêm Dương Dật Nhiên. Tiền Bác nghe thấy động cũng nhập hội, cả đám người khí thế hừng hực chạy đến nhà vệ sinh nam để can ngăn.

Nói là can ngăn, nhưng cách can thì lại rất có học thuật.

Khi Tống Minh Lợi và mọi người đến nơi, hai nhân vật chính đang giằng co. Quan Tuyết Tức khí thế áp đảo đè Trần Tích lên bồn rửa tay, túm chặt cổ áo đồng phục của hắn, rõ ràng đang chiếm thế thượng phong.

Tống Minh Lợi và Dương Dật Nhiên kinh ngạc: Quan Tuyết Tức đánh nhau lợi hại thế này sao?!
Thần chiến một chấp tám mà cũng bị cậu hạ gục?

Tiền Bác cũng há hốc mồm, nhưng cậu ta nhanh chóng hoàn hồn, là người đầu tiên lao lên can ngăn.

\”Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!\” Tiền Bác bắt chước giọng điệu của Lý Đức Hảo mà nói, \”Đều là bạn học với nhau, lấy hòa làm quý! Động tay động chân thế này có ra thể thống gì không? Làm tổn thương người khác cũng chẳng tốt lành gì!\”

Mồm thì nói vậy, nhưng tay lại không hề làm vậy.

Trần Tích ngửa người ra sau trong tư thế vô cùng khó chịu, bị Quan Tuyết Tức đè, không tiện dùng sức nhưng cũng không phải hoàn toàn bất lực. Hắn dùng đầu gối gạt Quan Tuyết Tức ra, dồn lực từ hông và eo đứng thẳng dậy, định phản công chặn tay Quan Tuyết Tức, nhưng vào khoảnh khắc quan trọng lại bị Tiền Bác khéo léo đẩy một cái. Phần thân trên không nhấc lên được, đầu ngửa ra sau, đập thẳng vào vòi nước kim loại phía sau.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.