[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích – Chương 55 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 16 lượt xem
  • 6 tháng trước
// qc

[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích - Chương 55

Dương Gia Thịnh cảm thấy mình đúng là đồ cực kỳ ngốc.

Hắn thở dài nhìn tấm ván đầu giường nhạt màu trước mắt.

Một người, chỉ cần khi bạn chạm vào anh ấy mà anh ấy không phản kháng, thậm chí còn đắm chìm trong đó. Vậy thì chắc chắn anh ấy có cảm tình với bạn.

Đạo lý đơn giản như thế, vậy mà hắn lại không hiểu ra sớm hơn?

Đúng là đồ siêu ngốc!

Còn ngốc hơn cả cái tên họ Trịnh kia!

Cái tên họ Trịnh có thể khiến Hứa Thuận Hòa mười chín tuổi xiêu lòng.

Còn hắn đến tận bây giờ vẫn chưa thành công.

Tại sao lại ngu xuẩn đến vậy chứ?!

Người anh ngốc nghếch của hắn, một kẻ tra nam như thế, đến thời khắc khó khăn nhất lại chẳng có lấy một chút trách nhiệm nào, bỏ lại anh mà chạy trốn như một kẻ hèn nhát, vậy mà cũng có thể lọt vào mắt anh nhà được ư?!

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Hứa Thuận Hòa năm ấy, trần trụi giữa đám đông, bị người ta chỉ trỏ, cười nhạo, tim Dương Gia Thịnh liền đau như cắt.

Nếu khi ấy là hắn, hắn nhất định sẽ xông lên, đá bay hết lũ khốn kiếp kia ra ngoài.

Hắn nhất định sẽ ôm chặt lấy anh, an ủi anh, đưa anh rời khỏi Định Giang.

Họ Trịnh đúng là tên ngu xuẩn! Gã từng có được cảm tình của Hứa Thuận Hòa, thế mà lại buông tay.

Đồ ngu xuẩn!

Không trách được dạo gần đây, từ sau khi trở về từ Giang Thị, anh nhà gầy đi trông thấy. Ban đầu, Dương Gia Thịnh cứ nghĩ anh phiền lòng vì bị gia đình thúc giục chuyện yêu đương.

Giờ mới biết, hóa ra nhà anh mình lại tuyệt tình đến vậy.

Dù đã đi một chuyến giữa lằn ranh sinh tử, họ vẫn không chấp nhận người con trai đồng tính của mình.

Nghĩ đến cảnh năm ấy, Hứa Thuận Hòa mới mười chín, đối mặt với những lời trách mắng, đòn roi của gia đình, bị đuổi khỏi Định Giang, lẻ loi một mình đến Nam Châu, từng chút từng chút phấn đấu để có được chỗ đứng trong \”Bảo đảm bạn sẽ thích\”…

Không dám tưởng tượng.

Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến hắn nghẹn thở, đau lòng đến quặn thắt.

Hứa Thuận Hòa nói, Dương Gia Thịnh gọi anh một tiếng anh trai, anh sẽ có trách nhiệm với hắn.

Anh không muốn hắn phải trải qua những gì anh từng trải qua.

Dương Gia Thịnh cảm thấy mình đã hoàn toàn sáng tỏ.

Hắn lúc này thật sự hiểu rồi.

Không thể ngốc nghếch thêm nữa.

Hắn hơi cử động chân tay, bò lâu quá, có chút khó chịu.

Đã năm ngày rồi. Lưng không còn đau nhức như trước, ban đêm ngủ cũng không cần uống thuốc giảm đau. Nhưng bác sĩ bảo vẫn chưa được tùy tiện cử động, phải nằm yên tĩnh dưỡng thêm nửa tháng. Cánh tay phải bó nẹp suốt một tháng, đến lúc tháo ra cũng không được nâng vật nặng. Chấn thương gân cốt cần một trăm ngày để hồi phục, ít nhất ba tháng mới có thể hoạt động như bình thường.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.