Dương Gia Thịnh ngủ không ngon.
Quá nóng. Hắn mở cánh cửa nhỏ của căn phòng chứa đồ, vẫn không thấy khá hơn.
Chiếc quạt cứ xoay ầm ầm, nhưng chỉ như một kẻ vất vả làm công vô ích, chỉ làm những gì nó phải làm, chẳng giúp hạ nhiệt độ được bao nhiêu.
Hắn nghe thấy phòng bên cạnh, Hứa Thuận Hòa đã tắt đèn lúc tám giờ rưỡi, sau đó không còn chút động tĩnh. Chỉ có tiếng vọng từ ngoài đường phố—thi thoảng ai đó nói chuyện, các cửa hàng phát những bài hát mới nổi. Mãi đến hơn mười một giờ, mọi thứ dần chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng rì rì của điều hòa ở phòng bên cạnh.
Một lát sau, ngay cả tiếng điều hòa cũng tắt.
Dương Gia Thịnh căng tai lắng nghe, đúng là đã tắt thật.
Hứa Thuận Hòa tiếc tiền, không nỡ bật điều hòa suốt đêm, hẳn là hẹn giờ ba tiếng.
Dương Gia Thịnh càng thấy nóng.
Cùng ở trong thành phố mở tiệm bánh bao, vậy mà còn tiếc tiền bật điều hòa cả đêm?
Hắn mở điện thoại lên, nhìn số dư WeChat còn khoảng 13.000 tệ. Phải tiết kiệm đến mức nào thì mới có thể thoải mái bật điều hòa suốt cả mùa hè mà không đau lòng vì tiền điện?
Rồi lại nghĩ, cứ ở mãi trong căn phòng nhỏ xíu này cũng chẳng phải kế lâu dài, nóng đến phát điên. Cả ngày vùi đầu ở tiệm bánh bao, có khác gì hồi trước làm công trường đâu?
Quá nhàm chán.
Có lẽ nên tìm một phòng trọ giá rẻ gần đây.
Nhưng hắn cũng không muốn sống ở nơi dơ bẩn, bừa bộn. Một căn phòng đơn tử tế ở khu dân cư trong thành phố chắc cũng phải mất bốn, năm trăm một tháng. Không biết dưới mười tám tuổi, chủ nhà có đồng ý cho thuê không?
Lăn qua lăn lại suy nghĩ vẩn vơ, rốt cuộc đến mười hai giờ Dương Gia Thịnh mới ngủ được.
Một giấc này ngủ thật sự không yên ổn. Đồng hồ báo thức vừa kêu một tiếng, Dương Gia Thịnh đã tỉnh, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Dậy quá sớm, đầu óc hắn có chút mơ hồ, ngồi yên một lát mới nhận ra cửa phòng bên cạnh đã mở, Hứa Thuận Hòa cũng đã dậy.
Anh đi rất khẽ, Dương Gia Thịnh thậm chí không nghe thấy tiếng anh xuống cầu thang. Cái cầu thang sắt đó vốn kêu rất to, vậy mà anh lại không làm Dương Gia Thịnh tỉnh giấc.
Quần áo giặt hôm qua còn đang phơi trên lan can ngoài cầu thang tầng hai. Dương Gia Thịnh tiện tay cầm lấy chiếc áo thun đen của mình, xuống lầu rửa mặt. Hắn chẳng buồn chờ quần áo khô hẳn, cứ thế tròng vào, rồi tiện tay giặt luôn chiếc áo thấm mồ hôi vừa thay ra.
Hứa Thuận Hòa đã rửa mặt xong, đội chiếc mũ trắng, trước ngực đeo chiếc tạp dề công việc màu trắng. Trên tạp dề in bốn chữ to \”Bảo đảm bạn sẽ thích\”, phía dưới còn vẽ một cái bánh bao lớn, trông vừa mắt lạ vừa buồn cười.
Trên tay Hứa Thuận Hòa cầm thêm một bộ mũ trắng và tạp dề trắng khác, đưa cho Dương Gia Thịnh: \”Cái này là của dì hồi trước mặc, tuy cũ nhưng tôi đã giặt sạch lắm rồi. Dì hơi đậm người, chắc cậu mặc sẽ vừa. Tiệm mình chú trọng vệ sinh, lúc làm bánh bao hay bán hàng đều phải đeo khẩu trang. Khách thấy chúng ta mặc đồ làm việc gọn gàng cũng sẽ yên tâm hơn.\”


