Dương Gia Thịnh lắc đầu.
Dương Quốc Tráng nhìn Hứa Thuận Hòa đang lau quầy ở phía trước, nhỏ giọng nói:
\”Dạo này công trường đình công suốt, không biết bên trên đang kiểm tra cái gì. Nhưng mà chắc chắn tên đốc công kia không quay lại nữa đâu, họ hàng của ổng cũng đi sạch rồi. Nếu cậu muốn quay về làm, cứ yên tâm.\”
Dương Gia Thịnh chẳng hề do dự: \”Không muốn về.\”
Thấy thái độ của hắn kiên quyết như vậy, Dương Quốc Tráng không nói thêm. Anh ta hiểu rõ con người Dương Gia Thịnh, có chính kiến, đã quyết thì chẳng ai lay chuyển nổi, nói nhiều cũng vô ích.
Dương Gia Thịnh đứng lên: \”Tôi đi dọn dẹp một chút, anh ngồi chơi thêm lát nữa đi, trưa nay mình ra ngoài ăn.\”
Dương Quốc Tráng cũng không khách sáo, sảng khoái gật đầu rồi lấy điện thoại ra nghịch.
Hứa Thuận Hòa thấy Dương Gia Thịnh bước tới thu dọn bát đĩa liền nói: \”Em cứ ngồi tiếp bạn đi, chút việc này mình anh làm là được.\”
\”Hai người làm thì nhanh hơn.\” Dương Gia Thịnh đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ—Hứa Thuận Hòa mà làm ông chủ kiểu này, nếu tuyển nhầm nhân viên thích lười biếng, thì e là khó mà quản nổi.
Hắn đem bát đĩa ra ao rửa sạch. Dương Quốc Tráng đứng bên cạnh nhìn một lúc, bỗng nhiên giơ điện thoại lên quay video ngắn, vừa quay vừa nói: \”Tôi quay lại gửi cho mẹ tôi xem, để bà cho mẹ cậu xem thử, tiệm bánh bao này cũng khá lắm.\”
Dương Quốc Tráng quay hết một vòng, rồi đi ra cửa chụp cả bảng hiệu của tiệm bánh bao.
Dương Gia Thịnh vẫn bận rửa bát đĩa, sữa đậu nành, xử lý cả lồng hấp, nhất thời không chú ý. Đến khi dọn dẹp xong xuôi, khóa vòi nước lại, hắn mới phát hiện Hứa Thuận Hòa đang cầm điện thoại của Dương Quốc Tráng, gọi video với ai đó.
Dương Gia Thịnh lập tức hiểu ra—chuyện này không ổn rồi.
Ngô Tú Phương lớn giọng, âm thanh vang lên từ loa ngoài của điện thoại, đầu tiên là nhiệt tình lôi kéo làm quen:
\”Ai dà, ông chủ! Không ngờ cậu còn trẻ thế! Nhìn là biết người có hiểu biết. Dương Gia Thịnh nhà tôi thì cứ như cái hũ nút ấy, chẳng dám nói gì cả. Nó nhỏ tuổi, nhát gan, ngại mở miệng, thành ra tôi, làm mẹ nó, phải dày mặt nhờ Quốc Tráng đến tận tiệm của cậu một chuyến.\”
Hứa Thuận Hòa hơi ngại, nhưng vẫn giữ vẻ ôn hòa, chỉ cười nhẹ.
Dương Gia Thịnh biết mẹ mình chẳng bao giờ nói được lời nào tử tế, vội vàng chạy tới muốn giật lấy điện thoại để cắt ngang. Nhưng chưa kịp, đã nghe thấy bà tự cho là khéo léo thay Dương Gia Thịnh xin nghỉ việc: \”Nó làm ở tiệm cậu hai tháng rồi, ngại không dám nói muốn nghỉ việc, đành để tôi, làm mẹ nó, đứng ra thay lời. Ông chủ à, tiệm của cậu cũng tốt đấy, nhưng nhà tôi đang muốn xây nhà mới, thiếu tiền, rất thiếu tiền. Cậu nói xem, dân quê chúng tôi sống cả đời, chẳng phải cũng chỉ vì có một mái nhà đàng hoàng thôi sao? Giờ cả nhà phải đồng lòng góp sức! Công trường đang thiếu người, người ta lại gọi nó về làm. Công trường vất vả hơn, không sướng bằng tiệm cậu, nhưng kiếm tiền nhanh hơn, đúng không? Nó ngại nói, tôi—\”


