Cá Nhỏ à, em có muốn hẹn hò với anh không?
🍙🍙🍙
Căn phòng trống rỗng.
London mùa này mưa nhiều. Vừa về đến nhà, ngoài trời đã bắt đầu trút mưa xối xả, cây cối dưới lầu bị gió mưa quật nghiêng ngả, nước mưa tích tụ trên mặt đất gần như ngập đến mắt cá chân.
Bách Trầm trở về, nhìn thấy ánh đèn le lói từ nhà Chúc Du, theo bản năng muốn gõ cửa hỏi thăm tình hình của cậu.
Ngay sau đó, đèn trong phòng liền tắt.
Bách Trầm không còn cách nào khác, đành mở cửa trở về nhà.
Vừa bật đèn lên, căn phòng trống hoác đến lạ thường.
Những món đồ thuộc về Chúc Du — dãy thú bông trên sofa, chiếc cốc sứ cậu tặng trên kệ, bức tranh treo trên tường — đều không còn nữa.
Anh liếc nhìn vào phòng tắm, toàn bộ đồ dùng cá nhân của Chúc Du đã được mang đi. Bước vào phòng ngủ, nơi đó cũng hoàn toàn không còn dấu vết của cậu.
Hóa ra không phải bị cướp mất tất cả, mà là Chúc Du đã rời khỏi cuộc sống của anh.
Tất cả dấu vết của cậu đều bị xóa sạch. Trên bàn trà chỉ còn lại một chiếc chìa khóa, là chìa khóa nhà anh.
Bách Trầm cảm thấy cổ họng nghẹn lại, một cơn đau âm ỉ lan khắp lồng ngực tựa như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm, khoét rỗng từng chút một, đau đớn đến mức không còn nguyên vẹn.
Anh lê bước nặng nề đến bên sofa.
Vừa ngồi xuống, mũi chân vô tình chạm vào một chiếc hộp, anh cúi người nhặt lên — là hộp Lego.
Bách Trầm đặt nó lên bàn trà, ánh mắt lặng lẽ quan sát xung quanh. Lẽ ra, anh phải quen với sự trống vắng này, nếu như anh chưa từng được ánh mặt trời sưởi ấm.
Bách Trầm khom lưng, vùi mặt vào lòng bàn tay, tiếng nức nở khe khẽ rò rỉ qua từng kẽ tay.
Người đàn ông cao lớn ấy vậy mà giờ đây lại cô đơn đến mức tiều tụy.
Vốn dĩ, anh là một kẻ cô độc.
Bách Trầm mở hộp Lego, cố gắng ghép lại từng mảnh từng mảnh.
Nhưng anh không làm được.
Không thể ghép thành hình, cũng không thể lãng quên quá khứ. Những ký ức bóp nghẹt từng khoảng trống trong tim, không để lại cho anh dù chỉ một cơ hội để thở.
\”Biết đâu bộ Lego này không phải là nhà thờ Westminster, mà có thể là một công trình khác thì sao?\” Lời của Chúc Du bỗng nhiên vang vọng trong tâm trí Bách Trầm.
Anh dời tất cả đồ đạc trên bàn trà sang ghế sofa, cẩn thận xếp từng mảnh lego lên mặt bàn.
Làm theo những gì mình đã nói với Chúc Du trước đây — phân loại từng mảnh ghép, xác định chức năng của từng phần, anh cố gắng gạt bỏ hình ảnh thành phẩm trong đầu, bắt đầu lắp ráp từ con số không.
Bên ngoài trời mưa như trút nước.
Những hạt mưa táp mạnh vào cửa sổ, tạo nên những tiếng vang lộp bộp.


