Hiểu lầm tui là người yêu của anh, hoặc là một người rất thân thiết với anh thì sao?
🍙🍙🍙
Bách Trầm nghiêm túc lắc đầu, \”Ý kiến của cậu cũng rất quan trọng.\”
\”Tôi biết bản thiết kế này vẫn chưa đạt. Thời gian của tôi…\” Anh nói thêm một câu mơ hồ đến mức Chúc Du không nghe rõ.
\”Giáo sư Vera sắp nghỉ hưu. Tôi muốn hoàn thành bản thiết kế này trước khi thầy ấy rời đi.\”
Trong lòng Chúc Du có rất nhiều thắc mắc, nhưng cậu khéo léo lựa chọn không nói ra.
Mỗi khi Bách Trầm nhắc đến chuyện của bản thân, anh luôn có vẻ không vui. Ánh mắt ấy đang cất giấu vô số bí mật Chúc Du không nhìn thấu được, mà cậu cũng không giỏi trong việc nhìn thấu người khác.
Cậu mong Bách Trầm tự nói ra, nhưng chuyện đó có lẽ là không thể.
Bách Trầm bắt đầu sửa bản thiết kế.
Chúc Du ngoan ngoãn gục xuống bàn, đôi mắt tròn xoe nhìn anh chăm chú.
Một gương mặt gần như hoàn hảo, từ chân mày, sống mũi, đến đôi môi, mọi đường nét đều tinh tế và sắc sảo. Hàng mi dài rợp như cánh bướm, khẽ rung động mỗi khi ánh sáng chiếu qua.
Bách Trầm là một người rất dịu dàng, nhưng bên trong lại mang theo sự lạnh lẽo vô hình.
Chúc Du cảm thấy đó là sự lạnh lẽo của một người đã cô đơn quá lâu.
Bọn họ đã quen nhau một thời gian, trò chuyện không ít, cũng đã nhắc đến quá khứ rất nhiều lần.
Tuy nhiên, chỉ có Chúc Du kể. Bách Trầm chưa từng nói về quá khứ của mình, cũng chưa từng nhắc đến bất kỳ người bạn nào….
Anh nhíu mày thật chặt, toàn bộ sự tập trung đổ dồn vào bản thiết kế đang cầm trên tay.
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Dù Chúc Du có chậm chạp hơn người khác cũng hiểu được ý tứ lời mình vừa nói khi nãy.
Đến một người ngoài ngành như cậu còn nhìn ra vấn đề, vậy thì chứng tỏ bản thiết kế này có lẽ thật sự thất bại.
Đàn anh ơi, rốt cuộc điều gì đã giữ chân anh vậy?
Chúc Du nhìn đôi bàn tay to nổi gân xanh của Bạch Trầm với vẻ ngưỡng mộ. Thời gian trôi qua, cậu giơ tay che miệng ngáp khẽ.
Cậu tiện tay lấy một tờ giấy trắng trên bàn, rút từ ống bút của Bách Trầm một cây bút chì đã được gọt sẵn.
Cậu cũng bắt đầu cúi đầu vẽ.
Căn phòng vẫn rất yên tĩnh. Thậm chí Lưu Ba trong lòng Bách Trầm cũng ngoan ngoãn lạ thường, không gây ồn ào.
Khoảng mười lăm phút sau.
Chúc Du đẩy tờ giấy vẽ về phía Bách Trầm. Anh thoáng dừng tay, liếc sang.
\”Đàn anh, đừng nhíu mày mãi thế.\” Chúc Du nhẹ nhàng mỉm cười.
Trên tờ giấy là một bức phác thảo dáng vẻ của Bách Trầm lúc nãy khi làm việc. Từng đường nét, từng cử chỉ, từng góc cạnh trên gương mặt đều giống hệt.


