BẠN ĐANG ĐỌC
Tác giả: Thiên Nhất.
Thể loại: ĐM, cao H, đô thị.
9. Nhân viên nhỏ bất chấp chỉ muốn độc chiếm.
Từ đó về sau, mỗi khi Lôi Kiên Bỉnh vừa nhìn thấy thủ trưởng là có vẻ mặt muốn nói lại thôi, cậu vốn mày rậm mắt to, dùng cặp mắt to sáng ngời có thần và vẻ mặt tội nghiệp nhìn thủ trưởng quả thật là đáng thương hơn nhiều so với chú cún lông vàng ở trong nhà.
Tới giờ làm khi Tất Hải Hiên lướt qua, cậu sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, khi mỗi ngày anh ra tuần tra ở khu làm việc, cậu cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, khi giờ cơm Tất Hải Hiên đi ngang qua, cậu vẫn dùng ánh mắt như vậy nhìn nhìn.
Ai oán, điềm đạm, đáng yêu, muốn nói lại thôi, chỉ thiếu chút biến thành Lâm Đại Ngọc, mà thủ trưởng là kẻ phụ lòng Giả Bảo Ngọc.
Tất Hải Hiên nằm trên ghế, ôm ngực, nhếch chân bắt chéo, càng nghĩ biểu tình và ánh mắt của cấp dưới anh lại càng muốn cười. Tiểu xử nam chỉ mới cắm vào một nửa mà 1 giây đã bắn, anh không biết chính mình có được tính là đã \”Ăn\” tiểu xử nam hay không. Tuy rằng sau khi bắn thứ kia mềm đi một chút, nhưng bị côn thịt cắm vào sự căng đầy cùng cảm giác đường bắn tinh làm anh có chút động tâm.
Chẹp, một cây thịt thật lớn, nếu không phải anh nhét đạo cụ tình thú, bị một chuỗi hạt châu tròn tròn làm lỏng ra, anh chỉ sợ không \’ăn\’ được một cây thịt lớn như vậy.
Nhưng mà….
Tất Hải Hiên không tự chủ được vuốt ve chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, mí mắt hơi hơi rũ xuống, lông mi nồng đậm che phủ, biểu tình trầm tư như vậy vô hình trung khiến cho khuôn mặt anh có vài phần ngưng trọng.
Nhưng mà loại người như Lôi Kiên Bỉnh không thể chạm vào được, nếu cậu 1 giây đã bắn, vừa lúc đem đó là cái cớ, để cậu chủ động từ bỏ.
Tất Hải Hiên chậm rãi mím chặt đôi môi, một thẳng nam không có khả năng dễ dàng sinh ra thiện cảm đối với một người đồng tính như vậy, chỉ sợ là bởi vì không cẩn thận nhìn thấy anh tự an ủi, mới nhất thời tò mò với thân thể anh. Tới khi thời điểm chân chính \’làm\’, thân thể tự nhiên sẽ sinh ra kháng cự, nơi kia mới không thể cứng lên được.
Tất Hải Hiên nắm chặt cổ tay trái, đột nhiên cảm thấy cổ tay tựa hồ ẩn ẩn đau.
Lôi Kiên Bỉnh cảm thấy mình tựa như sinh ra ảo giác, thủ trưởng thật sự đang làm lơ minh, trước kia còn sẽ liếc qua cậu vài lần, hiện tại cho dù đi qua bên người cậu, cũng không có ý liếc cậu một cái, thật sự giống như chỉ coi cậu là nhân viên bình thường, mà giữa cậu và Tất Hải Hiên còn có một người thủ trưởng chân chính nữa đó là – chủ quản.
Theo như lệ thường, nhân viên như cậu lại vừa vào công ty không bao lâu, không có chiến tích xuất sắc về cơ bản sẽ không nhập dược vào mắt thủ trưởng. Toàn bộ đều là do chủ quản sắp xếp công việc, trước kia cậu có thể thường xuyên ra vào văn phòng giám đốc chủ yếu là bởi vì không ai muốn đối mặt với giám đốc mặt lạnh.
Nhưng từ khi Lôi Kiên Bỉnh \”Khóc\” từ văn phòng giám đốc đi ra, mọi người cũng không dám coi cậu như tấm mộc, chủ quản muốn giao văn kiện cho giám đốc cũng tự mình đi vào văn phòng.