BẠN ĐANG ĐỌC
Tác giả: Thiên Nhất.
Thể loại: ĐM, cao H, đô thị.
6. Nhân viên nhỏ lại khóc rồi.(Truyện này bạn công rất thích khóc nha)
Từng ngọn từng ngọn đèn trên trần nhà vụt tắt, toàn bộ khu làm việc chỉ còn lại có một mình Lôi Kiên Bỉnh, cậu cố ý kéo dài tốc độ làm việc, chủ động ở lại tăng ca, tới 8 giờ tối rồi cậu còn ăn vạ không về.
Tất Hải Hiên dạo bước đi đến bàn làm việc của Lôi Kiên Bỉnh, gõ gõ tấm ngăn, hỏi:
\”Muộn như vậy cậu còn chưa tan tầm à?\”
Ngực Lôi Kiên Bỉnh căng thẳng, ngẩng đầu, cậu sợ mình để lại ấn tượng xấu về hiệu suất làm việc thấp trước mặt thủ trưởng, cho nên vội vàng tìm cớ giải thích nói:
\”Tiền tăng ca cao.\”
Vừa thốt ra lời này xong, cậu chỉ muốn lấy khối gạch đập chết mình, muốn có tiền tăng ca thì phải được công ty duyệt mới có. Tất Hải Hiên rũ mắt nhìn Lôi Kiên Bỉnh, hai mắt bình tĩnh tựa hồ như đang tự hỏi, lại tựa hồ muốn biết ý nghĩ chân thật từ khuôn mặt của Lôi Kiên Bỉnh. Mà Lôi Kiên Bỉnh cũng nhìn vào hai mắt anh, đôi mắt này quá đẹp, làm cậu không thể quên được, ánh mắt tan rã sau khi cao trào, ướt át mị thái, cậu muốn khiến cho đôi mắt này có thân ảnh của mình khi cao trào.
Cậu nắm chặt con chuột, dục niệm trong lòng giãy giụa, chỉ muốn phá vỡ ngực mà nhào về hướng người đối diện, bắt đầu từ sợi tóc, từng chút từng chút đem người này cắn nuốt, sau đó liếm láp từ đầu ngón chân thon dài, đem khí quan đàn ông của chính mình nhét vào trong thân thể anh, xâm phạm tràng đạo mềm mại, làm anh điên cuồng, làm anh ngâm khóc.
Ngón tay niết lấy con chuột vang lên tiếng cạch cạch.
Tất Hải Hiên hơi cong lưng, nhìn thẳng Lôi Kiên Bỉnh:
\”Biểu tình của cậu đây là như thế nào? Muốn ăn tôi sao? Hay là cậu có gì bất mãn với tôi?\”
Đúng là biểu tình muốn ăn anh đấy. Theo bản năng Lôi Kiên Bỉnh ngửa đầu ra sau, tránh đi khuôn mặt gần gũi thủ trưởng.
Tất Hải Hiên lại gần thêm một chút, cả người Lôi Kiên Bỉnh đều dán lên lưng ghế, tránh cũng không thể tránh nữa rồi, thậm chí trên mặt còn lộ ra biểu tình kinh hoàng.
Tất Hải Hiên đứng thẳng dậy, nói:
\”Xem ra cậu thật sự có gì đó bất mãn với tôi.\”
\”Tôi không phải…\”
Lôi Kiên Bỉnh mở miệng, không nói lên được lý do vì sao chính mình lại tránh đi, —– anh dựa vào quá gần, gần tới nỗi có thể cảm nhận được hô hấp của anh, làm cho phía dưới không cầm lòng được ngạnh lên, tay cậu rất muốn túm lấy thủ trưởng.
\”Tan tầm về sớm một chút đi.\”
Tất Hải Hiên nói xong đã xoay người, đột nhiên một bàn tay lướt qua bàn làm việc chế trụ bờ vai của anh.
Hô hấp của Lôi Kiên Bỉnh có chút thô nặng, ngữ khí khẩn trương hỏi:
\”Bao giờ anh tan tầm?\”
Tất Hải Hiên xoay đầu, trong mắt hiện lên một tia dục niệm mà Lôi Kiên Bỉnh đã từng gặp qua, trong đầu Lôi Kiên Bỉnh không ngừng nghĩ tới khuôn mặt khi cao trào, tay cậu càng nắm càng chặt, không muốn buông bả vai thủ trưởng ra.