[Đm Cao H – Song Tính] Kim Cương – Trục Nhất Nhi Quy – Chương 4 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Đm Cao H – Song Tính] Kim Cương – Trục Nhất Nhi Quy - Chương 4

BẠN ĐANG ĐỌC

Hán Việt: Toản thạch
Tác giả: Trục Nhất Nhi Quy
Tình trạng: Hoàn thành (33 chương)
Tình trạng edit: bắt đầu lết từ 24/07/2021
Dịch: DuFeng Yu
Edit & Beta & Bìa: SwaniSwania
Nguồn QT: koanchay
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cận đại , HE , Tình cảm…

#1v1
#caoh
#dânquốc
#sinhcon
#songtính
#truyệnedit
#đammỹ
#đm

Edit & Beta: SwaniSwania (Chỉ đăng tại Wattpad & WordPress).

Editor: Rất xin lỗi mấy chế vì t quên cảnh báo trước, thụ là người song tính nên bé ấy có đến kỳ kinh nguyệt, trong truyện miêu tả sơ qua. Xin lỗi vì đã thông báo trễ, t sẽ sửa lại văn án và thêm vào cảnh báo. À sau này cũng có vài chương công bắt thụ mặc váy như con gái. Nếu bạn nào không thích những chi tiết này có thể đi ra hoặc xem lướt qua…( OTL *cuối đầu tạ tội*).

Chương 4.

Ngày ấm gió thổi nhẹ, xuyên qua đám cỏ xanh có thể nhìn thấy thân ảnh hoạt bát của những thiếu niên.

Tiếng còi trên sân thể dục, tiếng gọi chuyền bóng ầm ĩ, âm thanh cổ vũ xuyên qua cửa thủy tinh thật dày truyền tới trên lầu.

Tiết này là tiết thể dục của ban bốn, Nghiêm Thận Độc mang bao tay đánh cầu lông, cho dù đối phương đã làm bộ diễn kỹ thuật đánh bóng vụng về, hắn cũng để trượt hai cầu.

Người bạn học kia thật cẩn thận hỏi hắn có bị gì không, hắn lắc đầu, ném vợt về chỗ để đồ.

Hắn tháo bao tay màu đen xuống để đó, nhấp một ngụm trà. Sau đó từ cửa sau đi ra ngoài, đứng yên ở chỗ lan can.

Sau lưng hắn là dãy phòng học, ảnh ngược trong con ngươi tối đen của hắn chính là bóng dáng người nào đó đang thất thần nhìn ngoài cửa sổ.

Tục ngữ nói, mỹ nhân đẹp không phải ở túi da, nhưng cậu ngay cả xương cốt cũng đẹp như vậy, mái tóc đen dài, lại thắt thành bím như đuôi bò cạp. Khi đi đầu đong đưa làm đuôi tóc cũng đong đưa theo, giống như cái đuôi chứa độc của bò cạp, từng chút từng chút rót độc vào đầu quả tim của hắn.

Hắn nhìn cậu chăm chú, không buông tha nhất cử nhất động nào, trên thực tế, suốt một tiết buổi trưa, hắn hầu như đều ngắm nhìn cậu.

Thời điểm tan học, học sinh trong lớp coi cậu như người trong suốt, tốp năm tốp ba tụ lại nói chuyện, chưa bao giờ gọi cậu tham gia. Mắt bọn họ nhìn người ra ra vào vào, ra vẻ tự nhiên mà xem nhẹ cậu.

Thời điểm học, cậu trước nay không bị gọi đứng lên trả lời câu hỏi. Mấy vấn đề trong sách giáo khoa đối với cậu mà nói vẫn là quá thâm ảo, lực chú ý của cậu rất dễ bị dời đi, tâm tư lập tức liền bổ nhào vào con bướm ngoài cửa sổ, tựa như tình huống bây giờ, chỉ chừa cho hắn một cái đầu nhỏ màu đen.

Nhưng cho dù chỉ là một bóng dáng, hắn vẫn như cũ xem đến ngon lành, như sa vào vũng bùn mà không hề phản kháng, vui vẻ chịu đựng.

Hắn chuyên chú như vậy nhìn cậu, so với hồi trước xem sổ sách cũ còn muốn cẩn thận hơn, so với khi lựa chọn đấu thầu còn muốn nghiêm túc hơn.

Cho nên, hắn là người đầu tiên phát hiện được cậu không thích hợp chỗ nào.

Cậu bỗng nhiên không xem khung cảnh hoa cỏ ngoài cửa, xoay người cúi thân xuống, đem nửa thân trên hoàn toàn dán lên mặt bàn trơn nhẵn, tay phải che lại bụng nhỏ, cả người co thành một đoàn.

Tay trái cậu ấn ở trên bàn, chậm rãi co rút nắm chặt thành quyền. Giống như cuối cùng không nhịn được nữa, cậu lấy từ chiếc cặp cũ được giặt nhiều lần đến trắng bệch ra một miếng vuông vức, lớn bằng bàn tay, sau đó giơ tay.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.