BẠN ĐANG ĐỌC
Hán Việt: Toản thạch
Tác giả: Trục Nhất Nhi Quy
Tình trạng: Hoàn thành (33 chương)
Tình trạng edit: bắt đầu lết từ 24/07/2021
Dịch: DuFeng Yu
Edit & Beta & Bìa: SwaniSwania
Nguồn QT: koanchay
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cận đại , HE , Tình cảm…
#1v1
#caoh
#dânquốc
#sinhcon
#songtính
#truyệnedit
#đammỹ
#đm
Edit & Beta: SwaniSwania (Chỉ đăng tại Wattpad & WordPress)
Chương 13.
Xe ô tô chờ dưới lầu bóp còi ba tiếng, người nằm trên giường mở miệng nhỏ hút khí.
Cậu còn chìm trong vũng lầy cao trào nóng hổi thì bị Nghiêm Thận Độc bế ngang lên, hắn kéo làn váy xuống chỉnh tề, xác định là đã che kín mít cảnh xuân ở phía dưới rồi mới ôm cậu đi xuống lầu.
Mở cửa xe, tình cảnh bên trong xe lại khác với hôm qua, được trang trí thêm rất nhiều thú bông nhỏ.
Nghiêm Thận Độc đặt Diêu Bình An ngồi lên trên một con rùa bông đen lớn, bên ngoài rùa đen được may từ vải lông mềm, bên trong dùng bông nhét vào, bởi vậy lúc ngồi xuống lưng rùa liền bị ép bẹp lại, trông giống như một cái đệm ngồi.
Tủ kính phía sau treo áo lông dệt kim hở cổ cùng vài sợi dây lụa cột tóc màu trắng, hắn duỗi tay tóm gọn phần tóc mềm mại ở hai bên Thái Dương cậu ra sau đầu, dùng lụa đơn giản cột lại rồi thắt thành hình nơ con bướm.
Mồ hôi ẩm ướt chảy ở hai bên má, vài sợi tóc con dính mồ hôi liền uốn khúc dính sát vào mặt, nhìn giống như bé dê con.
Hắn dựa vào lưng ghế, một tay đỡ lấy phần eo mềm mại thon gọn của cậu, một bên nhìn sườn mặt cậu giống như nhìn một động vật nhỏ phục tùng mình, một sự thỏa mãn khó có thể giải thích bằng lời lan tràn cả ngực trái, tràn vào cả quả tim hắn.
Cửa sổ không có kéo xuống hoàn toàn, ngay từ khi xe bắt đầu chạy liền có gió mạnh rót vào. Tuy váy dài che gần hết đôi chân, Diêu Bình An vẫn bị lạnh đến co rúm, nhưng cậu vừa động, nước mật ở sâu bên trong chỗ riêng tư liền chảy ra, dựa vào sức hút của trái đất mà phá mở môi âm hộ, cuồn cuộn chảy ra bên ngoài.
Cậu thất kinh kêu lên một tiếng, phần hạ thân không có bất kỳ quần lót hay mảnh vải dệt nào bảo hộ, nước dần dần chảy xuống phần đùi, cảm giác mất khống chế này làm cậu sợ hãi.
Chỉ có thể dựa vào người bên cạnh, cậu sợ hãi mà hướng vào trong lòng ngực Nghiêm Thận Độc, hắn bị hành động \”Nhào vào trong ngực\” của cậu đâm cho kêu lên một tiếng, lại thấp giọng cười, \”Không muốn làm ướt rùa đen thì liền chạy tới làm ướt lão công sao? Hửm?\”
\”Mới, quần áo là lạ.\”
\”Ừm? Lạ như thế nào?\”
Cậu không tự trả lời được vấn đề này liền nhấp miệng cau mày không biết nói gì.
\”Bởi vì Tiểu An quá dâm, đến quần lót nhỏ cũng không mặc.\”
Cậu mở to mắt, phản bác lại: \”Muốn, muốn mặc.\”
\”Không mặc, nếu không lão công làm sao xem được âm huyệt của lão bà.\” Nước miếng nóng bỏng phủ lên vành tai cậu, vừa nói mấy chữ lão bà vừa chơi xấu cắn mút vành tai trở nên vô cùng kiều diễm.
Nước dâm chảy xuống bắp đùi rồi dần dần chảy tới đầu gối, lại bởi vì cậu quỳ gối trên người hắn mà thành ra đúng như lời hắn nói \”muốn làm quần lão công ướt\”.
Cảm thấy dưới gối thấm ướt, Diêu Bình An vội vàng ôm chặt người duy nhất có thể dựa vào hiện tại không ngừng năn nỉ, nhưng lời năn nỉ cậu nói ra miệng lại hỗn loạn mang theo âm khóc nức nở, căn bản là khiến người khác nghe không —— chỉ là vài từ đơn, cũng có thể cảm giác được cậu có chỗ không thích hợp.