Thấm thoát thời gian trôi qua nhanh, sau khi bọn bạn chuẩn bị đồ đạc cắm trại, đã là đêm bầu trời đầy sao.
Dựng hai cái lều nhỏ, mỗi người chia nhau ngủ chung, thức ăn đầy đủ mua từ cửa hàng tiện lợi, đốt củi nhóm lửa lên, khói bay mù mịt, lan tỏa ấm áp đến những người ngồi xung quanh.
Cả bọn chơi đùa rất vui, mang máy ảnh chụp những kỉ niệm đáng nhớ.
\”Hơ hơ tớ đói quá\”
Người nào đó than thở kêu bụng đói.
Ân Lâm chỉ cười nhẹ, Ý Hiên càng ỷ tới, mái tóc nâu hạt dẻ gục vào cổ cậu, Ý Hiên làm nũng đến đáng thương ngước nhìn cậu, xoa xoa chiếc bụng mình sau lớp áo.
\”Ân Lâm, cậu hiểu tớ mà\”
Đôi mắt đen to tròn long lay, cứ nhìn gương mặt Ân Lâm mãi, như đợi chờ cậu có thể làm gì đó cho mình.
Ân Lâm run lên nhịn hết nổi, đầu hàng chịu thua, đưa cây kẹo dẻo tròn trắng cậu nướng lên hồi nãy, giơ lên đưa cho Ý Hiên ăn.
Ý Hiên như cún, vẫy đuôi vui mừng, cầm lấy đớp nó nhanh, vị ngọt tan trong miệng, sướng hết cả người.
Cậu ôm chầm Ân Lâm, phấn khích cảm ơn cậu ấy rất nhiều.
Ân Lâm không đáp, chỉ mỉm cười cho qua.
\”Thằng này cậu ấy còn chưa bỏ vào miệng mà cậu đã đớp lấy rồi\”
Hạo Kiện ngồi bên cạnh Tử Văn, có nhiệm vụ nướng thịt, nhìn than trách Ý Hiên một cái.
\”Mồ mồ kệ tớ, cậu ấy cho tớ rồi, cậu ghen hả Hào Kiện\”
Ý Hiên ngồi đối diện, đặt tay lên miệng cười mỉa, ánh mắt tỏ vẻ giễu cợt nói giọng cao vuốt với Hòa Kiện.
\”Ông đây ứ thèm ghen\”
Hào Kiện không phục, nói lại với Ý Hiên, hai bên so đo cãi nhau không ai chịu nhường ai.
Tử Văn ngồi bên cạnh lơ đi, chuyện hai đứa nó thường xảy ra, anh không quan tâm, chuyên chú vào việc đọc sách hơn.
Mỗi Hiểu Tâm và Ân Lâm mới ngăn lại, nhưng cô vô tình chạm nhẹ vào cậu, cả hai liếc mắt nhau liền quay đầu ngượng ngùng ngó sang chỗ khác, mỗi người một nơi.
Tử Văn dù vẫn đọc nhưng nhìn ra điểm bất thường cô và Ân Lâm, xong che sách nhếch miệng mỉm cười một chút, thầm nghĩ gì đó trong đầu…
Một đêm trôi qua thật náo nhiệt, sẵn sàng tới chuyện chính, đó là kể chuyện ma!
Tại đây mỗi người lần lượt thi nhau chùm chăn soi đèn tắt lửa kể chuyện kinh dị.
Ý Hiên biết cách trêu chọc người khác, đòi kể trước, thành công thu hút mấy người bạn chú tâm lắng nghe.
Đã là chuyện ma, phải kể có tâm.
\”Ngày xửa ngày xưa, có một-\”
\”Aaaaa!!\”
Chưa kịp kể giọng nói hét lên của một thiếu nữ, Ý Hiên kiểu ủa ủa.
\”Này này tớ chưa dô truyện chính, cậu hét cái gì\”
Hiểu Tâm sợ sệt run lập cập không biết từ khi nào chui vào chăn Ân Lâm, cô khóc nức nở bảo Ý Hiên rất đáng sợ.