[Đm – Abo] Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A – Chương 17 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Đm – Abo] Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A - Chương 17

 17. Chương 17.

Sau khi trở lại phòng học, bộ dạng của Sở Thao đã trở lại bình thường như không có việc gì, cậu viết lại đề chép thuộc lòng cho Giang Thiệp rồi trả bài thi lại cho y.

\”Xong rồi.\”

Giang Thiệp nhận lại, cười vừa lòng, khoe khoang nói:

\”Thật ngoan.\”

Ngón tay của Sở Thao dừng một chút, cậu nhớ tới phản ứng của mình đối với Giang Thiệp mà cảm thấy buồn bực vô cùng. Cậu không trả lời lại Giang Thiệp chỉ xoay người tiếp tục làm bài tập toán.

Ở phía sau, Phương Thịnh đang nỗ lực tự thuyết phục chính mình, hành động của A Thiệp đây chỉ là vì y quá nhàn, muốn tìm người nào đó giải buồn, Sở Thao vừa vặn đụng vào họng súng. Chứ tuyệt đối A Thiệp không thể thích một gã Alpha được.

Hắn giả bộ lơ đãng nói:

\”Vừa rồi Từ Viên còn kêu la muốn mấy huynh đệ chúng ta tụ tập một chút, hắn hẹn không ít người, chúng ta cùng đi đi, nói không chừng có thể gặp được Omega mình thích đó.\”

Giang Thiệp đang cầm bài thi có chữ viết của Sở Thao, càng nhìn càng thấy thuận mắt, càng nhìn càng thấy đáng yêu. Người có tính tình ngoan cố như vậy, còn bề ngoài lạnh băng kia nữa, làm sao chữ viết lại đáng yêu như vậy chứ?

Y không mặn không nhạt nói: \”Không có tâm tình.\”

Phương Thịnh nuốt nuốt nước miếng, đưa tay quơ quơ trước mặt Giang Thiệp.

\”Đừng nha, nghe nói có hotgirl bên Tài Trung cũng đi đó, cô ấy không phải vẫn luôn thương nhớ anh hay sao, anh vừa trục trặc với Tô Cảnh Đồng ở bên này thì cô ấy đã vội vã muốn tụ họp rồi.\”

Giang Thiệp nhíu mày:

\”Mày có phiền hay không vậy, tao không có hứng thú với đàn bà.\”

Phương Thịnh hậm hực rút tay về, không cam lòng nói:

\”Nam cũng có đấy, chỉ cần anh đi, thì không phải có cả đám người cho anh hay sao.\”

Giang Thiệp vẫn không động tâm như cũ:

\”Chúng mày đi đi, tao không đi.\”

Theo bản năng Phương Thịnh nhìn Sở Thao một cái, người kia đang chuyên tâm làm bài tập, thậm chí cảm thấy bọn họ ồn ào còn đeo tai nghe lên.

\”A Thiệp, anh không phải còn nhớ mãi không quên Tô Cảnh Đồng chứ?\”

\”Cút.!\”

\”Vậy thì có phải trong lòng anh có người khác hay không?\”

\”Quản chính mày đi.\”

Giang Thiệp dùng ánh mắt cảnh cáo quen thuộc liếc nhìn Phương Thịnh một cái, lúc này mới cẩn thận gập bài thi lại, nhét vào trong cặp sách. Đây là lần đầu tiên y mang bài thi về nhà.

Trời rất nhanh về chiều, tiết học cuối cũng đã kết thúc, bên nhà ăn từng đợt từng đợt hương khí bốc lên nhè nhẹ, nhưng hơi nước còn chưa kịp lên cao thì đã bị cuồng phong mạnh mẽ xé toạc, rồi biến mất không thấy dấu tích.

Hạt mưa tí tách tí tách va vào cửa kính, bọt nước hội tụ lại thành dòng rồi lăn xuống dọc theo cửa kính để lại một dấu vết uốn lượn.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.