Giọng điệu của Kỳ Vân Đình tuy không lạnh lùng, nhưng lại rất thờ ơ, ngay cả khi hai người cùng nhau đi gặp Khúc Vọng Niên, hắn cũng chưa từng thờ ơ đến như vậy.
Cảm giác như có một cơn giận mịt mờ bao phủ, khiến Chu Dục cảm thấy bất an trong lòng.
Sau khi hai người cúp máy, Chu Dục nhíu mày, cậu nhớ lại lúc mình ra nói chuyện điện thoại với Trình Nhược, khi đó chỉ có hai người bọn họ ở đó.
Chẳng lẽ…hai người họ đã nói gì đó sau lưng mình?
Khúc Vọng Niên…anh ta lại nói gì với Kỳ Vân Đình, khiến hắn nổi giận rồi sao?
Chu Dục có một dự cảm không lành, lúc cậu đang gọi điện, Trình Nhược đã thay đồ xong xuôi, cậu liếc mắt nhìn Trình Nhược.
Trình Nhược dường như nhận ra trạng thái của cậu có gì đó không ổn, cau mày hỏi: \”Sao vậy? Kỳ Vân Đình gọi tới à?\”
Chu Dục gật đầu: \”Em cứ có cảm giác bất an…Lúc em đi nghe điện thoại của chị, không biết Khúc Vọng Niên có nói gì đó với Kỳ Vân Đình không.\”
Trình Nhược dò hỏi: \”Hay là em gọi điện cho Khúc Vọng Niên thử xem?\”
Chu Dục cắn nhẹ môi dưới, nhưng tay cầm điện thoại lại dừng lại giữa chừng, gọi thẳng cho anh ta thế này, đúng là có hơi bất lịch sự.
Chu Dục ấn ấn huyệt thái dương, Trình Nhược nhìn thấy dáng vẻ của cậu như vậy thì thở dài: \”Nếu em thật sự không có tâm trạng, vậy để chị đi gặp họ trước, đến lúc đó hợp hay không thì sẽ báo lại cho em sau.\”
Chu Dục mím môi, khẽ hỏi: \”Đến giờ hẹn rồi sao?\”
Trình Nhược gật đầu.
Chu Dục cố lấy lại tinh thần, ngồi thẳng dậy: \”Đi thôi.\”
Mấy người cùng ngồi trong quán cà phê, Chu Dục không nghe lọt tai một lời nào, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định gửi tin nhắn hỏi Khúc Vọng Niên.
\”Hôm nay anh có nói gì với Kỳ Vân Đình không?\”
Khúc Vọng Niên chắc là đang bận, rất lâu sau vẫn chưa trả lời. Mãi đến khi mấy người bàn chuyện gần xong, Khúc Vọng Niên mới nhắn lại một câu mơ hồ.
\”Chỉ tùy tiện nói vài câu thôi, không có chuyện gì quan trọng.\”
Chu Dục khựng lại trong giây lát, xem ra đúng là đã nói gì đó với Kỳ Vân Đình rồi. Chu Dục cảm thấy hơi đau đầu, sau khi ra khỏi quán cà phê, sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Chu Dục chợt nhớ ra, tối nay cậu còn phải về ăn tối cùng Kỳ Vân Đình.
Chu Dục đứng trước một tình huống cần xem xét, do dự mãi, cuối cùng vẫn gọi điện cho Kỳ Vân Đình. Cuộc gọi không kết nối được, hắn không nghe máy.
Chu Dục thở dài, lái xe về nhà.
Về đến nhà cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, hỏi quản gia mới biết, hoá ra cả ngày nay hắn không có trở về.
Cả một ngày hôm nay Chu Dục rất mệt mỏi, tắm xong là chuẩn bị lên giường ngủ. Trước khi ngủ, vẫn không nhịn được mà gửi một tin nhắn cho Kỳ Vân Đình.